Lâm Ẩn và chú Tần vừa vào Đăng Thiên Lâu đã cảm thấy như mình bước vào một quảng trường cực lớn.
Tầng một rộng rãi vô cùng.
Từ ngoài cửa bước qua nơi này, bằng bằng phẳng phẳng, không có quá nhiều dụng cụ trong gia đình mà chỉ có bàn ghế ăn cơm đơn giản.
Hơn nữa người ở trên tầng một rất nhiều, đại đa số mọi người đều là kẻ tập võ bảng Thiên hoặc là trên bảng Thiên.
Lâm Ẩn và chú Tần bước vào đây cũng không thu hút sự chú ý của ai.
“Lâm Ẩn, chúng ta đi lên tầng bốn đi, thức ăn ở đó có lợi với người đang nửa bước vào Nhân Tiên”.
Sau khi nói dứt lời, gương mặt chú Tần còn mang vẻ nhớ nhung.
Chú Tần dắt Lâm Ẩn đi thẳng lên trên tầng bốn.
Người canh gác tầng hai và tầng ba nhìn thấy chú Tần bèn để cho ông ấy đi mà không cản lại, nhưng khi lên đến tầng bốn, người đứng gác là một kẻ tập võ ở độ tuổi trung niên, ông ta cũng đã bước nửa chân vào Nhân Tiên.
“Ông Tần!”.
Rõ ràng người tập võ ở tuổi trung niên ấy quen biết chú Tần.
“Ông có thể đi lên, nhưng mà…”.
Sau khi nói dứt lời, ông ta quay đầu sang nhìn Lâm Ẩn.
“Nhưng nhị cái gì!”, chú Tần nhíu mày lại.
“Đăng Thiên Lâu có quy tắc, chỉ có ba dạng người được đi lên tầng bốn, một là người có tiếng tăm vang dội, hai là phải từ Nhân Tiên trở lên, ba là có đủ tài nguyên”.
Người tập võ tuổi trung niên cất tiếng giải thích.
Ý của ông ta rất rõ ràng.
Chú Tần có thể đi lên nhưng Lâm Ẩn thì không được.
Lâm Ẩn không hề nổi tiếng trong bí cảnh Côn Luân, hơn nữa trong mắt người tập võ tuổi trung niên, thực lực của Lâm Ẩn cũng rất bình thường, không xứng được lên trên đó.
Chú Tần lắc lắc đầu rồi cười nói: “Ông nhìn nhầm rồi, cậu đây cũng là người đã nửa bước vào Nhân Tiên đấy”.
“Ông Tần cứ nói đùa!”, người tập võ tuổi trung niên nhìn Lâm Ẩn rồi nói với vẻ khinh thường.
Rõ ràng ông ta không nghĩ rằng Lâm Ẩn có thực lực bước nửa chân Nhân Tiên.
Vào lúc này, Li Mộng tiên tử cũng dẫn người theo đuổi mình lên lầu.
Bây giờ bên cạnh ả chỉ có sáu, bảy người mà thôi, hai người đàn ông ra tay với Lâm Ẩn và Hoắc Tân Hiền cũng nằm trong số đó.
Tầng hai trong Đăng Thiên Lâu tiếp đón người tập võ Thần cảnh, tầng ba là người tập võ đỉnh cao Thần cảnh, tầng bốn chính là cao thủ nửa bước vào Nhân Tiên, còn từ tầng năm trở lên chỉ có người tập võ từ Nhân Tiên trở nên mới có thể đi vào.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn bị cản lại ở tầng ba, vài người đàn ông sau lưng Li Mộng tiên tử đều tỏ vẻ khinh thường.
“Khi nãy tỏ ra ngang ngược lắm thì thế nào, chẳng phải bây giờ bị cản lại ở tầng ba, không lên được tầng bốn hay sao”.
Ba người Hoắc Tân Hiền tìm vị trí ngồi xuống trong tầng ba, Li Mộng tiên tử dẫn theo hai người bước nửa chân vào Nhân Tiên đi lên tầng bốn.
“Tiền bối, chúng tôi muốn lên tầng bốn”.
“Mời!”.
Người tập võ tuổi trung niên gật đầu nhường lối cho ba người Li Mộng tiên tử đi lên.
Lúc ba người Li Mộng tiên tử đi lên lầu, hai kẻ tập võ bước nửa chân vào Nhân Tiên còn ngoái đầu lại cười mỉa Lâm Ẩn.
“Phải chứng minh bằng cách nào”.
Lâm Ẩn nhìn người tập võ tuổi trung niên, anh nói hờ hững.
“Tiếp một cú đấm của tôi là được!”.
“Ra tay đi!”.
Ầm!
Người đàn ông trung niên đột ngột tung một cú đấm, Lâm Ẩn không tránh cũng không né mà để mặc cho người tập võ tuổi trung niên đánh lên người mình, cơ thể anh không lảo đảo một chút nào.
“Mời!”.
Gương mặt của người tập võ tuổi trung niên trở nên cung kính hơn nhiều, mặc dù cú đấm của ông ta không dùng hết toàn lực nhưng kẻ tập võ đỉnh cao Thần cảnh vẫn sẽ bị thương khi trúng đòn, thế mà thanh niên trước mặt vẫn không hề hấn gì cả, đến cơ thể cũng không dao động một chút nào, chắc chắn cậu ta có thực lực nửa bước vào Nhân Tiên.
Hơn nữa ông ta cảm thấy rằng người này còn mạnh hơn người nửa bước vào Nhân Tiên nữa.
“Quái vật ở đâu ra thế này!”.
Người tập võ tuổi trung niên vừa nhìn theo bóng lưng Lâm Ẩn vừa thầm nghĩ trong lòng.
“Sao có thể như vậy, không ngờ cậu ta lại có thể lên lầu!”.
Hoắc Tân Hiền siết chặt đôi đũa trong tay, hắn ta nhìn bóng lưng Lâm Ẩn trân trân
Tầng bốn trong Đăng Thiên Lâu không hề ồn ào như những tầng bên dưới.
Bây giờ có mười mấy người đang ở trên tầng bốn.
Đại đa số là giới trẻ.
Bọn họ tụm hai tụm ba lại với nhau.
Chỉ có một mình Li Mộng tiên tử được bảy tám người vây quanh.
“Ồ, chẳng phải chú Tần đây sao? Chú dẫn cậu ta đến Đăng Thiên Lâu mà không sợ rước phải phiền phức à?”.
Một người đàn ông ở bên cạnh Li Mộng tiên tử chậm rãi đứng dậy rồi nói với ông ấy.
Chú Tần quay sang nhìn hắn.
Ông ấy lắc đầu, nói với Lâm Ẩn: “Người này lên là Lê Nhàn, là người trong cùng gia tộc với Lê La, cũng là người trong nhánh cậu Long”.
“Chỉ là hạng vô dụng mà thôi”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Lê Nhàn chậm rãi đi về phía Lâm Ẩn, gã nói khẽ: “Nhóc con, cậu dám đánh Lê La, xem ra cậu không xem cậu Long ra gì cả, nếu như hôm nay cậu chủ động từ bỏ chức vị phục vụ mà gia tộc Hiên Viên cho cậu thì tôi có thể tha cho cậu một mạng!”.
“Lê Nhàn, đừng có quá quắt, chức vị phục vụ của Lâm Ẩn là do ông tư quyết định!”, chú Tần nói với giọng lạnh lùng.
Vốn dĩ ông ấy không phải là người phục vụ trong nhánh cậu Long mà đã theo Hiên Viên Tiểu Tuyết từ lâu rồi, đương nhiên không thể để cho Lê Nhàn uy hiếp Lâm Ẩn.
“Tần Triều, chuyện giữa đám trẻ thì cứ để chúng giải quyết với nhau đi, ông nhúng tay vào làm gì!”.
Vào lúc này, có một người bước xuống từ tầng năm, ông ta nhìn chú Tần rồi nói với giọng lạnh lùng.
“Hay là lên trên uống với tôi tách trà đi!”.
“Kim Huyền!”.
Gương mặt chú Tần trở nên nghiêm túc, Kim Huyền là người cung phụng Nhân Tiên của nhánh cậu Long, bây giờ ông ta đến đây với ý đồ bất chính.
“Chú Tần, chú cứ đi đi, tự tôi giải quyết được chút chuyện nhỏ này mà!”.
Lâm Ẩn nhìn Kim Huyền, anh nói hờ hững.
“Được rồi, lát nữa cho dù có lớn chuyện đến mức nào thì Kim Huyền cũng sẽ không từ tầng năm xuống đây được đâu, Đăng Thiên Lâu cho phép đánh nhau ở trong này!”, chú Tần nhìn sâu vào mắt Lâm Ẩn.
Ông ấy biết thực lực của Lâm Ẩn, dù có là ông ấy thì cũng phải chịu thiệt khi đối mắt với Lâm Ẩn, làm sao những thế hệ trẻ tuổi này có thể làm đối thủ của anh được, đến khi ấy Kim Huyền sẽ phải hối hận.
“Ừm!”.
Lâm Ẩn gật gật đầu, anh tự mình đi đến chiếc bàn trống.
Những người trên tầng bốn đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt tò mò, bọn họ biết thực lực của Lâm Ẩn và Li Mộng tiên tử, nhưng bọn họ lại tò mò không biết Lâm Ẩn có thực lực gì mà hai người họ lại bắt tay nhau cùng đối phó với anh.
Thấy chú Tần đi lên tầng năm, hai kẻ theo đuổi Li Mộng tiên tử quay đầu nhìn nhau, ba người bọn họ đi đến ngồi cạnh Lâm Ẩn.
“Bây giờ không còn ông già Tần Triều ở đây nữa, cậu còn tự tin nữa hay không?”, Lê Nhàn ngồi xuống trước mặt Lâm Ẩn, hắn nói với vẻ mỉa mai.
“Ranh con, khi nãy cứ nghĩ rằng cậu là dòng chính của gia tộc Hiên Viên đấy chứ, nào ngờ chỉ là một đứa con hoang không biết chui từ đâu ra!”.
“Hôm nay trong Đăng Thiên Lâu chính là ngày chết của cậu!”.
“Chỉ với ba tên vô dụng các người thôi à?”, Lâm Ẩn đảo mắt nhìn đám người Li Mộng tiên tử rồi nói: “Lẽ nào bọn họ không ra tay sao?”.
Danh Sách Chương: