Tên trẻ tuổi này lại chơi trò gì đây?
Cuộc tranh đấu giữa nhà họ Từ và nhà họ Tề chính là cuộc tranh đấu giữa hai gia tộc đứng đầu thủ đô, có thể tuỳ tiện nói như thế sao?
“Bỏ đi, chuyện của nhà họ Từ chúng tôi không cần người ngoài giúp đỡ”, Từ Cửu Linh lạnh lùng nói, phất tay tiễn khách.
“Cụ Từ, nếu không cần tôi giúp thì xin thứ lỗi tôi nói thẳng, cụ, căn bản không phải là đối thủ của Tề Ẩn!”, Cung Cửu mỉm cười rồi đáp lại.
“Cậu nói cái gì cơ?”, đôi mắt Từ Cửu Linh loé lên tia sáng, lão nhìn chăm chăm Cung Cửu, vô cùng tức giận.
Đây rõ ràng là lời khinh thường ra mặt!
Đúng là gan to bằng trời, Từ Cửu Linh lão sống đến nay đã tám mươi chín tuổi, từ lúc chèo chống Từ thị ở thủ đô cho tới nay chưa từng bị người khác coi thường thẳng mặt thế này!
“Không cần phải tức giận như thế đâu cụ Từ ạ, tôi chỉ nói thật mà thôi, rốt cuộc cụ sợ hay không sợ Tề Ẩn, trong lòng cụ tự rõ. Bằng không, sao lại không dám báo thù nhà họ Tề chứ?”, Cung Cửu ung dung nói.
“Tôi phải nói với cụ rằng thực lực của Tề Ẩn mạnh hơn tưởng tượng của cụ rất nhiều. Cậu ta chỉ tuỳ ý ra tay thôi cũng đủ để doạ sợ cụ. Không có tôi giúp đỡ, cơn tức này chỉ sợ cụ không chết thì cũng không nuốt nổi đâu”.
Lời Cung Cửu nói vô cùng khó nghe, nhưng đúng là ông ta đã nói thật, không chút nương tay mà vạch vết thương của Từ Cửu Linh rồi sát muối lên.
Từ Cửu Linh tức đến run cả người, lông mày dựng ngược cả lên.
“Cậu! Cậu là người của Tề Ẩn? Tới đây để chọc tức tôi sao?”, Từ Cửu Linh trầm giọng nói: “Có biết đây là nhà họ Từ không hả, tôi chỉ cần hạ lệnh một cái thì cho dù cậu có mọc cánh cũng không thoát được đâu!”.
Đối diện với lời cảnh cáo đầy uy nghiêm của Từ Cửu Linh, vẻ mặt Cung Cửu không chút sợ sệt, ông ta chỉ lắc đầu.
“Cụ Từ ạ, tôi đã nói từ đầu rồi, Tề Ẩn là kẻ thù chung của chúng ta”, Cung Cửu chậm rãi nói: “Tôi tới đây là muốn nói cho cụ nghe bí mật nhỏ liên quan tới Tề Ẩn”.
“Tôi không nghe, cũng không cần biết chuyện của Tề Ẩn!”, Từ Cửu Linh tức giận nói: “Cậu cút khỏi nhà họ Từ ngay lập tức cho tôi, đừng có mà ép tôi điên lên! Tiễn khách!”.
“Ha ha! Từ thị ở thủ đô cũng chỉ đến thế mà thôi!”.
“Năm ấy người xưng là kẻ làm chủ tỉnh Đông Lăng, Từ Cửu Linh, oai phong lẫm liệt đến độ nào chứ? Bây giờ lại bị một tên thanh niên Tề Ẩn doạ sợ mất mật, đúng là trò hề!”.
“Coi như tôi chưa từng tới nhà họ Từ nhé, tạm biệt”.
Cung Cửu không hề kiêng kị mà cười thành tiếng, chắp tay chào rồi quay người rời đi.
“Đợi đã!”.
Vẻ mặt Từ Cửu Linh thâm trầm nói, ngay cả gân xanh trên trán cũng lộ cả ra.
Rõ ràng biết là Cung Cửu đang kích lão, nhưng lão vẫn không tài nào nhịn được!
Đúng thế, Tề Ẩn mấy lần ra tay ác liệt với nhà họ Từ đã phá vỡ tâm thế của lão, mười mấy năm phải đối mặt với phong ba bão táp đã tôi luyện tính cách điềm tĩnh, nay đã bị tên Lâm Ẩn phá vỡ hết! Mỗi ngày đều nóng ruột, tức giận, gặp chuyện gì cũng không bình tĩnh được.
Lão ghét Tề Ẩn nhất, cũng hận Tề Ẩn nhất!
Bất kì tin tức nào liên quan đến anh, đều chọc lão phát điên lên, hận không thể nhanh chóng diệt cả nhà họ Tề!
“Cậu nói đi, Tề Ẩn có bí mật gì? Cậu có tư cách gì mà hợp tác với nhà họ Từ chứ?”, Từ Cửu Linh bình tĩnh lại, lão trầm giọng hỏi.
Cung Cửu quay người, gương mặt lộ nụ cười đắc ý, ông ta trả lời: “Tôi có tư cách gì sao? Cụ Từ à, sau này cụ sẽ có cơ hội mở mang đầu óc thôi”.
“Tề Ẩn là đại trưởng lão thần bí kia của Ninh thị”, Cung Cửu thong dong nói, nhìn về phía Từ Cửu Linh: “Cụ Từ ạ, cụ có tự tin chèo chống toàn bộ lực lượng của hai đại gia tộc lớn hàng đầu không?”.
“Tề Ẩn...... Là đại trưởng lão của Ninh thị?”, vẻ mặt Từ Cửu Linh đầy kinh ngạc, hiển hiên đã bị doạ sợ bởi thông tin này.
Lão đương nhiên từng nghe qua biến cố phát sinh trong Ninh thị thời gian vừa qua, biết được Ninh thị có một đại trưởng lão thần bí đã trở về, Ninh Thái Cực cùng vai vế với lão đã quy về ở ẩn, can tâm tình nguyện giao toàn bộ nhà họ Ninh cho đại trưởng lão kia.
Chỉ là, lão không tài nào tin được đại trưởng lão thần bí kia chính là Tề Ẩn?
Sao có thể thế được? Thật đúng là hoang đường!
Thực lực của Tề Ẩn lớn mạnh, trẻ tuổi như thế nhưng đã nắm quyền của nhà họ Tề ở thủ đô, khôi phục lại được nhà họ Tề, có thể nói anh là người trẻ tuổi ưu tú, mạnh mẽ nhất mà lão gặp được!
Nhưng Tề Ẩn mới bao nhiêu tuổi chứ? Hơn hai mươi tuổi đã làm đại trưởng lão của nhà họ Ninh?
Phải biết rằng, bàn về vai vế, Tề Ẩn phải là bậc cháu của Ninh Thái Cực. Ông nội của Tề Ẩn là Tề Vấn Đỉnh đã từng kết giao ngang hàng với Ninh Thái Cực.
Sao Ninh Thái Cực có thể can tâm tình nguyện cúi đầu trước bậc con cháu của nhà họ Tề chứ? Lại còn giao toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Ninh cho Tề Ẩn? Đúng là hoang đường mà!
Đừng nói lão không tin chuyện này, có kể ra ngoài, chỉ sợ đến cả ông nội của Tề Ẩn, Tề Vấn Đỉnh cũng chả tin đâu nhỉ?
“Cậu nói đùa gì thế? Mắc mớ gì Tề Ẩn lại dám làm chủ ở nhà của Ninh Thái Cực chứ, lại còn giao sản nghiệp cho cậu ta?”, Từ Cửu Linh không để bụng mà nói.
“Cụ Từ không tin sao?”, vẻ mặt Cung Cửu đầy ý chơi đùa, nói: “Cụ không thấy lạ vì sao Tề Ẩn lại điều động được người nhà họ Ninh sao, đến cả Ninh Khuyết cũng phải ra mặt ấy?”.
“Ra ngoài đời người ta bắt buộc phải kết giao nhiều, Tề Ẩn quen biết Ninh Khuyết thì có gì lạ chứ?”, Từ Cửu Linh chậm rãi nói.
“Cụ Từ ạ, cụ xem thường Tề Ẩn quá rồi. Năng lực điều tra tình báo của nhà họ Từ cụ cũng quá kém đi”, Cung Cửu lắc đầu: “Nhưng cũng chả trách được. Thực lực của Tề Ẩn vượt xa hẳn ông nội cậu ta là Tề Vấn Đỉnh. Thế lực của cụ còn chả bằng Tề Vấn Đỉnh nữa mà, sao có thể tra ra được tung tích của Tề Ẩn chứ?”.
“Ha, nếu không phải lão kiêng nể Tề Vấn Đỉnh, lão đã chỉnh Tề Ẩn một trận ra trò từ lâu rồi! Nếu Tề Ẩn không phải là cháu của Tề Vấn Đỉnh, không phải là cháu trai duy nhất của nhà họ Tề, cậu ta liệu có được thành quả như ngày hôm nau?”, Từ Cửu Linh không thèm để tâm mà nói.
“Đại trưởng lão thần bí kia của Ninh thị lão cũng có nghe qua, là một cao nhân từ phương khác tới, từ bỏ thế tục, tuổi đời phải ngoài năm mươi, vô cùng bí ẩn, ngay cả người nhà họ Ninh cũng không nắm rõ tình hình. Mà lẽ nào Ninh Thái Cực là kẻ ngốc sao? Can tâm tình nguyện giao toàn bộ Ninh thị cho Tề Ẩn?”.
Có đáng chết Từ Cửu Linh lão cũng không tin Tề Ẩn là thái thượng hoàng của nhà họ Ninh.
Bởi lẽ, đạp đổ cả một gia tộc ở thủ đô hay sát hại một gia tộc đều có thể thực hiện được, nhưng khiến cho cụ nhà của một gia tộc can tâm tình nguyện giao toàn bộ cơ nghiệp cho người ngoài thì khó lắm, không bao giờ có chuyện như vậy!
Đến cả Từ Cửu Linh lão bị Tề Ẩn giẫm đạp còn nén giận được, nhưng khi không nhịn được nữa thì cùng lắm liều mạnh với Tề Ẩn, không chọi lại được thì sẽ là hoạ diệt môn.
Nếu nói để Từ Cửu Linh tận tay dâng gia nghiệp của nhà họ Từ cho Tề Ẩn làm áo cưới? Vậy thì lão thà để cho toàn bộ nhà họ Từ chết sạch chứ nhất quyết không để chuyện đó xảy ra?
Thà “ngọc nát còn hơn ngói lành”, Ninh Thái Cực không thể không hiểu đạo lý này.
Trừ khi Tề Ẩn có thủ đoạn, có bản lĩnh khiến Ninh Thái Cực toàn tâm toàn ý đứng về phe anh.
Nhưng Tề Ẩn chỉ là tên oắt con mới hai mươi tuổi đầu, có thể khuất phục được Ninh Thái Cực sao?
Theo Từ Cửu Linh thấy, thế mạnh của Tề Ẩn chính là ở việc anh là huyết thống của nhà họ Tề và được kế thừa toàn bộ thế lực nhà họ Tề.
Dù sao nhà họ Tề cũng chỉ có mỗi một mình Tề Ẩn, muốn điều khiển thế lực nội bộ nhà họ Tề thế nào mả chả được, cho dù có đắc tội với cả cái thủ đô này, chọc cho người ta phát điên lên thì cũng chỉ có mình anh phải chết.
Tề Ẩn là một kẻ điên không biết kiêng kỵ là gì thì ai muốn chọc anh chứ?
“Cụ Từ, cụ đã quên mất chuyện Tề Ẩn diệt cả nhà họ Văn sao?”, Cung Cửu mỉm cười rồi nói.
Danh Sách Chương: