Người nhà họ Ninh không biết tốt xấu là gì, cũng không có tư cách nói chuyện với mình, anh lười không muốn nhiều lời với bọn họ.
Đi chuyến này là để xem xem thái độ của Ninh Thái Cực ra sao, nếu Ninh Thái Cực cũng ngạo mạn và bất kính như đám con cháu của lão ấy.
Thế thì anh cũng không tiếc một chút công sức để xóa tên nhà họ Ninh ra khỏi Long Quốc!
“Cậu muốn gặp cụ nhà chứ gì? Được thôi, vốn dĩ cụ nhà có bệnh trong người, không tiện tiếp khách, nhưng cậu đã hành xử như vậy thì tôi sẽ gọi cụ nhà ra phân xử!”, Ninh Tông Đạo đanh giọng lại, ông ta thờ ơ nhìn Ninh Tông Bảo.
“Xin lỗi đại trưởng lão, cái ông Giang Thành Tử nghe nói ngài là cao thủ trong chốn võ lâm nên khăng khăng đòi so tài với ngài, ai mà ngờ ông ấy lại trở mặt khi thấy tài năng của mình không bằng người ta. Thái độ của Giang Thành Tử không đại diện cho thái độ của nhà họ Ninh chúng tôi, người này chết trong tay ngài là đáng đời, xin ngài đừng trách tội!”, Ninh Tông Bảo nở nụ cười nịnh nọt: “Nếu ngài muốn gặp cụ nhà thì tôi sẽ dẫn ngài đi.”
Lâm Ẩn hừ lạnh, một kẻ đóng vai mặt nghiêm, một người diễn vai mặt cười, cũng không biết người nhà họ Ninh đang giở trò gì nữa.
Trong mắt Lâm Ẩn, những người này đều không là cái thá gì cả, người thật sự có thể đại diện cho nhà họ Ninh chính là Ninh Thái Cực.
“Dẫn đường đi.”, Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh lùng.
“Đi thôi, đại trưởng lão Lâm.”, Ninh Tông Đạo đanh giọng lại, ông ta đứng lên khỏi ghế chủ tọa.
“Đại trưởng lão, xin mời!”, Ninh Tông Bảo cười bồi, ông giơ tay ra hiệu rồi khom lưng đi trước dẫn đường.
Cứ như thế, ba người nắm quyền trong nhà họ Ninh đi trước dẫn đường, Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào trong khoảnh sân sâu rộng của nhà họ Ninh.
Bọn họ bước qua khoảng hành lang dài quanh co trong vườn hoa, rồi chậm rãi đi đến một tòa lầu bằng gỗ giáng hương mang hơi hướm cổ xưa.
“Đại trưởng lão, cụ nhà đang nghỉ ngơi trong phòng, để tôi đi thông báo một tiếng, ngài đợi một lát rồi hẵng vào trong.”, Ninh Tông Bảo nói bằng giọng cung kính.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.
Hai người Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Đạo giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, rồi sau đó, Ninh Tông Bảo đến trước cửa tòa lầu, cất tiếng thông báo.
“Mời!”
Ninh Tông Bảo vẫn nở nụ cười, ông cung kính giơ tay ra hiệu.
Lâm Ẩn chậm rãi bước vào trong, sắc mặt của anh vẫn hệt như mọi khi.
Vèo!
Trong khoảnh khắc này, đột nhiên có tiếng gió rít lên từ sau lưng.
Chỉ nhìn thấy hai gã mặc áo đen đột nhiên xông ra từ trong vườn hoa, một người cầm thanh dao dài tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chém vào lưng Lâm Ẩn nhanh như chớp.
Ánh mắt Lâm Ẩn toát ra vẻ lạnh lùng, anh chợt quay người lại, giơ tay kẹp chặt thanh dao.
Leng keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, chỉ nhìn thấy Lâm Ẩn giơ hai ngón tay lên kẹp chặt hai lưỡi dao nhọn.
“Cái gì!”
Ánh mắt hai gã đao thủ mặc áo đen đánh lén sau lưng Lâm Ẩn đều toát ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng bọn họ không ngờ rằng Lâm Ẩn lại nhanh nhẹn như thế, anh chỉ quay người lại, dùng tay không cũng có thể kẹp chặt lưỡi dao bén!
“Đúng là tìm đường chết!”
Ý định giết người dâng trào lên trong mắt Lâm Ẩn, cổ tay anh chuyển động, một ‘rắc’ vang lên, lưỡi dao bị chẻ thành hai khúc, thuận thế đâm lên.
Hai dòng máu tươi bắn tung tóe trong không khí.
“Á á!”
Sau khi hai tiếng rú thảm thiết vang lên, hai gã đao phủ chết vì bị cứa đứt cổ họng, chúng nằm rũ rượi trên mặt đất, máu vẫn tuôn trào.
Cảnh tượng này khiến cho lông mày của ba người Ninh Tông Đạo giật mạnh, bọn họ đều không rét mà run.
Hung ác quá đi mất, Lâm Ẩn có thể giết chết hai mạng người trong nháy mắt, võ công của anh ghê gớm và đáng sợ quá.
Phải biết rằng, hai gã đao thủ áo đen vừa ra tay ấy là đội trưởng tinh anh của đội ám vệ nhà họ Ninh! Ai ai cũng được học kỹ thuật ám sát từ lúc còn nhỏ, cho dù có phải đối đầu với lính đánh thuê vác súng máy thì cũng có thể đánh đòn phủ đầu, dùng một đao lấy mạng bọn họ!
Nhưng không ngờ Lâm Ẩn đã để lộ lưng mà còn có thể giết ngược bọn họ trong nháy mắt? Ánh nhìn sâu sắc này đáng sợ đến mức nào vậy?
“Ninh Tông Đạo, nhà họ Ninh của các người muốn bị diệt môn à?”, giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh, anh nhìn ba anh em Ninh Tông Đạo với ánh mắt lạnh lùng.
Bây giờ anh đã biết được tình thế ra sao rồi.
Dẫn mình đến gặp Ninh Thái Cực là một cái bẫy giết người của Ninh Tông Đạo!
Không ngờ lại dám cho hai đao thủ ghê gớm như vậy ẩn ấp để tấn công mình.
Hai gã đao phủ nằm trên mặt đất đều là cao thủ bậc nhất! Cách ám sát, tốc độ ra đòn đều có thể được xếp vào hàng đầu, người bình thường chỉ cần bất cẩn một chút thôi đã xuống suối vàng ngay rồi.
“Ha ha.”, Ninh Tông Đạo cười lạnh, vẻ mặt ông ta toát ra vẻ khinh thường: “Lâm Ẩn, tôi thừa nhận võ công của cậu xuất chúng, trước giờ tôi chưa từng gặp cao thủ nào trẻ trung như cậu.”
“Chỉ tiếc là cậu không nên nhúng tay vào chuyện riêng của nhà họ Ninh chúng tôi, hôm nay, cậu chắc chắn phải chết!”, ý định giết người hiện rõ trên gương mặt Ninh Tông Đạo.
Ông ta vừa nói vừa vỗ tay.
Ầm ầm, những gã mặc áo đen ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, gương mặt ai nấy đều hằm hằm sát khí, vừa nhìn đã biết bọn chúng đều là những kẻ đáng gờm trưởng thành từ gió tanh mưa máu!
Hơn nữa, trên tòa lầu ở gần đây còn có một đội súng vác súng bắn tỉa và súng máy, họng súng đều chĩa thẳng về phía Lâm Ẩn.
Người đứng đầy trong và ngoài sân, phải có đến hơn trăm người!
Chỉ e người bình thường sẽ sợ mất mật khi nhìn cách bày binh bố trận này.
Ninh Tông Thịnh bật cười đắc ý, ông ta nói với anh: “Lâm Ẩn, khi nãy cậu còn dám tát tôi à? Cậu thật sự xem mình là ông lớn hay sao? Còn muốn làm đại trưởng lão của nhà họ Ninh nữa? Quá lắm thì cậu chỉ là tôi tớ của nhà họ Ninh chúng tôi mà thôi!”
“Lên đi, bây giờ cậu thử tát vào mặt tôi xem!”, giọng nói của Ninh Tông Thịnh lạnh căm, ông ta tỏ ra rất vui vẻ.
Ninh Tông Bảo cũng cười lạnh, ông ta cất tiếng nói: “Đại trưởng lão Lâm, tôi nhịn cậu lâu như vậy chỉ để chờ thời khắc này thôi! Tôi không biết là cậu chưa tiếp xúc nhiều với đời hay là cậu cho rằng mình vô địch thiên hạ, cậy nhờ vào một chút tình nghĩa với nhà họ Ninh và võ công của mình mà dám cư xử như thế? Ha ha ha.”
“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi đấy, nếu như cậu ngoan ngoãn làm đại trưởng lão trên danh nghĩa thì chúng tôi cũng không đến mức bày trận giết người, nhưng cậu lại khăng khăng đòi nhúng tay vào chuyện nhà họ Ninh, mơ mộng muốn bắt nhà họ Ninh cúi đầu trước cậu? Không biết chừng mực là gì!”, Ninh Tông Bảo không còn tỏ vẻ cung kính như ban nãy nữa, ánh mắt ông ta toát ra vẻ lạnh lùng.
Ông nhịn Lâm Ẩn, nhịn trong một thời gian dài là để chờ cơ hội này đây!
Để trừ khử loại người như Lâm Ẩn thì phải làm cho đến nơi đến chốn, giết cho bằng được!
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, anh nhếch môi nở nụ cười lạnh.
“Các người nghĩ rằng chỉ với một đám ô hợp như thế này mà có thể làm gì tôi à?”
Xem ra Ninh Thái Cực không dám nhắc đến chuyện Long phủ cho con cháu lão ấy nghe.
Chứ bằng không ba anh em Ninh Tông Đạo cũng sẽ chẳng cư xử ngu xuẩn như thế này.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn làm bộ làm tịch? Đúng là đồ ngu dốt!”, Ninh Tông Đạo cười mỉa, ông ta tỏ vẻ khinh thường.
Vừa nói dứt lời, Ninh Tông Đạo chợt phất tay.
“Giết Lâm Ẩn cho ta!”
Vào giây phút đó, hai hàng tay súng mặc áo đen đều dứt khoát bấm cò.
Đùng đùng đùng đùng!
Tiếng đạn vang rền rĩ, hơn mười khẩu súng máy hạng nặng đều xả đạn về phía Lâm Ẩn một cách điên cuồng!
Danh Sách Chương: