Mà lúc này, trận chiến vẫn còn tiếp tục.
Hai lưỡi dao sắc bén dài mấy trượng cắt qua hư không như đang cắt đậu hũ, chém về phía Lâm Ẩn.
Lôi Long màu tím được ông Lôi khống chế cũng hùng hồn xông đến, lão ta chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Nhân Tiên đỉnh cao, vẫn luôn cực kỳ tự kiêu.
“Tôi nói rồi, ông không được đâu!”
Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ, để một tay sau lưng.
Cảnh giới càng cao anh càng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của kinh Tọa Vong, chẳng trách Long phủ mạnh mẽ như thế lại bị mấy thế lực lớn cùng tấn công chỉ vì một công pháp, tan thành mây khói trong vòng một đêm.
Lưỡi dao sắc bén và Lôi Long cùng xông đến kia đầy rẫy sơ hở trong mắt anh.
“Răng rắc!”
Lâm Ẩn vung ống tay áo lên, kiếm Thu Thủy lập tức xuất hiện trong tay anh, anh tiện tay chém một cái.
Ánh kiếm sáng rực ầm vang cắt qua hư không, rất nhiều người mở to mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một ánh kiếm lướt qua, sau đó lập tức xuyên thủng cánh Phong Lôi, cắt Lôi Long đang lao đến thành hai nửa, đập mạnh lên người ông Lôi.
“Ầm!”
Ông Lôi biến thành hư ảnh bay xa chừng trăm mét như bị một tảng đá lớn nặng chục nghìn tấn đập trúng, đập mạnh lên trên một ngọn núi nhỏ, tạo thành một lỗ thủng lớn trên đỉnh núi.
“Đây là…”
Mọi người đều trợn tròn mắt, khi nãy xảy ra chuyện gì trên cơ bản không có ai thấy rõ cả, thậm chí mọi người còn không nhìn ra Lâm Ẩn đã ra tay thế nào.
Thanh Hàn vốn còn rất tự tin khi nãy lập tức cứng đờ mặt, người lóe lên xuất hiện bên ngoài trạch viện, hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn.
“Vậy mà lại là anh!”
Người khác không biết Lâm Ẩn, nhưng sao hắn có thể không biết được, nếu không nhờ Lâm Ẩn đánh chết Thanh Huyền, vị trí người thừa kế chủ nhà cũng không đến lượt hắn.
Lúc này những người khác trong trạch viện đều bay ra ngoài, rất nhiều người ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn. Có rất nhiều người trong những người đến thế giới thường lần này là người quen cũ của Lâm Ẩn, từng gặp trong Thiên Vực hoặc trước khi vào Thiên Vực, vốn tưởng rằng anh đã sớm chết ở đó, không ngờ có thể gặp lại anh ở nơi này.
“Ầm!”
Ông Lôi bay ra từ trong ngọn núi phía xa, mọi người đưa mắt nhìn sang.
Quần áo trên người lão ta rách tả tơi, hai bên cánh có lỗ thủng do kiếm gây ra lớn bằng cái miệng bát, còn trường đao của lão ta đã sớm đứt ra làm đôi, trên ngực còn có một vết thương kéo dài đến tận bả vai.
Nếu không vì lão ta có thực lực Nhân Tiên hậu kỳ, một kiếm khi nãy đã đủ lấy mạng lão ta rồi.
“Anh Lâm, một năm không gặp càng có oai phong hơn trước rồi!”, nhìn thấy Lâm Ẩn, Bạch Vũ vừa sợ hãi vừa vui mừng, nếu không nhờ Lâm Ẩn cứu hắn ta trong Thiên Vực, hắn ta đã sớm chết trong tay Thanh Huyền rồi, tuy Lâm Ẩn lấy đi không ít thứ của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn rất biết ơn anh.
Hiên Viên Bằng đứng trên tường vây của trạch viện, ánh mắt hơi phức tạp.
Lâm Ẩn vốn là khách khanh của nhà họ Hiên Viên anh, nhưng vì Hiên Viên Long nên quan hệ của nhà Hiên Viên và anh lại không tốt bằng Bạch Vũ.
“Anh Bạch, anh Hiên Viên, đã lâu không gặp!”
Lâm Ẩn cũng gật đầu với Hiên Viên Bằng và Bạch Vũ, hoàn toàn không quan tâm đến Thanh Hàn đang tức giận và người nhà họ Kiền.
“Lâm Ẩn, cứ tưởng anh đã chết trong Thiên Vực rồi, không ngờ anh còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi, hôm nay không ai có thể cứu được anh đâu!”, Thanh Hàn tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Kiền Húc cũng đứng bên cạnh Thanh Hàn, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn: “Vốn định đợi sau khi chuyện của động phủ kết thúc lại đi tìm tàn dư của Long phủ, không ngờ cậu lại là Phủ quân của Long phủ, chẳng trách có thể lén lút đi vào tiên cảnh!”
“Hôm nay ai dám cứu Lâm Ẩn chính là kẻ thù của ba nhà chúng tôi!”, Trịnh La cũng lạnh lùng nói.
Ba nhà bọn họ vốn là liên minh trong bí cảnh, hôm nay Lâm Ẩn giết chết con trai trưởng của Thanh Trích Tiên bị bọn họ gặp được, nếu lần này còn để Lâm Ẩn chạy, sao bọn họ có thể ăn nói với Thanh Trích Tiên đây.
Người của mấy gia tộc cỡ trung dựa vào ba nhà cũng đều đứng sau lưng bọn họ tỏ thái độ, tổng cộng hai mươi mấy người, trong đó có mười mấy Nhân Tiên, mấy tiểu bối còn lại cũng là Thần cảnh hậu kỳ hoặc đỉnh cao.
Những người trong giới võ đạo đang xem chiến đều im lặng, bọn họ không ngờ ngoài nhà họ Thanh lại có nhiều người muốn ra tay với Lâm Ẩn như thế, phải biết rằng những người này đều là dòng chính của những gia tộc đó và cao thủ được dẫn đến dự tiệc, ít nhất vẫn còn một nửa người xuống thế giới thường không có ở bên này.
Lần này Lâm Ẩn nguy hiểm rồi!
Dù cụ Tiền rất tin tưởng Lâm Ẩn cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh ướt trán, bây giờ nhà họ Tiền của bọn họ và Lâm Ẩn là quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu Lâm Ẩn xảy ra chuyện, nhà họ Tiền của bọn họ cũng sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
“Hừ!”
Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng, nói với người của ba nhà: “Anh Lâm là bạn của tôi, nếu các người ra tay với anh Lâm, tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Nói xong, Bạch Vũ đưa mắt nhìn về phía đồng minh của nhà họ Bạch, nhưng lúc này bọn họ lại như không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta vậy, đều quay đầu nhìn về hướng khác.
“Các người…”
Bạch Vũ hơi giận dữ, tuy hắn ta là chủ nhà đời tiếp theo của nhà họ Bạch, nhưng hắn ta cũng không thể ra lệnh cho người của những gia tộc khác được.
“Anh Bạch, bây giờ trong tiên cảnh đã có dấu hiệu đình chiến rồi, tôi nghĩ anh vẫn đừng nên gây chuyện nữa thì hơn!”, Tống Triết của nhà họ Tống đứng một bên lạnh lùng nói.
Lúc trước ở trong Thiên Vực gã từng bị Lâm Ẩn dạy dỗ, không có chút thiện cảm nào với Lâm Ẩn cả, càng khỏi nói tới chuyện muốn đứng về phía anh.
“Đúng đó anh Bạch, nếu anh làm thế, sau khi về đến bí cảnh, anh cũng không tiện ăn nói!”, Li Mộng tiên tử cũng lắc đầu.
Sư phụ cô ta là một trong mấy Địa Tiên mạnh nhất của bí cảnh Côn Luân, cô ta cũng hiểu rõ hình thức bên trong đó.
Hiên Viên Bằng nhìn Bạch Vũ với ánh mắt phức tạp, vừa định bước ra lại bị ông lão đứng bên cạnh kéo lại, ông lão lắc đầu với anh ta.
Hiên Viên Bằng chỉ có thể thở dài, đứng sang một bên nhắm mắt lại.
“Đừng nhiều lời, nhà họ Thanh ra tay với tôi, cái mạng này của tôi cũng là anh Lâm cứu về, hôm nay dám ra tay với anh Lâm chính là kẻ thù với Bạch Vũ này!”
Bạch Vũ không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn về phía ba nhà, lạnh lùng nói.
“Ha!”
Thanh Hàn cười khinh bỉ, lạnh lùng nói với Bạch Vũ: “Bạch Vũ, tôi khuyên anh nên tự lượng sức mình, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ với nhà họ Bạch của mình có thể đấu với ba nhà chúng tôi sao?”
Lâm Ẩn ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ, anh và Bạch Vũ cũng qua lại không nhiều, không ngờ Bạch Vũ lại sẵn lòng đấu với người của ba nhà vì mình.
“Cảm ơn anh Bạch!”
Lâm Ẩn chắp tay với Bạch Vũ, anh làm việc ân oán rõ ràng, hôm nay Bạch Vũ có thể đứng ra giúp mình, sau này Bạch Vũ có chuyện anh nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần, chỉ là chuyện này không cần phải nói ra.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với ba người nhà kia:
“Đám tạp nham các người mà cũng muốn ra tay với tôi á?”
Danh Sách Chương: