“Xử lý Lâm Ẩn thế nào?”, Thanh Long gõ nhẹ lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tư Không, ông cho rằng Lâm Ẩn thế nào so với Lâm Hiên?”, Thanh Long đổi chủ đề hỏi.
Tư Không Phú không chút nghĩ ngợi đáp: “Đương nhiên là Lâm Ẩn hơn Lâm Hiên rồi”.
“Vậy Tư Không, ông cho rằng chúng ta thế nào so với Tàng Kiếm chân nhân của Kiếm Môn?”, Thanh Long lại hỏi.
“Tuy Tàng Kiếm chân nhân mạnh thật, nhưng có Thanh Long ngài áp chế, đương nhiên là lão ta không đấu lại chúng ta”, Tư Không Phú nói.
“Nếu đã vậy thì Tư Không, vì sao chúng ta phải chưa đấu đã thua? Tự nhận mình tệ hơn Kiếm Môn?”, Thanh Long hỏi.
Câu này làm khó Tư Không Phú rồi.
Ông ta nhíu mày ngẫm nghĩ: “Nhưng Hoàng Long cũng muốn giết Lâm Ẩn, trong đó có rất nhiều biến số, đây mới là lý do tôi do dự có nên để Lâm Ẩn trở thành con tốt thí không”.
Thanh Long cười nói: “Bên phía Hoàng Long đã có tôi xử lý rồi”.
Tư Không Phú khó hiểu hỏi: “Thanh Long, ý của ngài là giữ nguyên kế hoạch không thay đổi, tiếp tục giúp đỡ Lâm Ẩn sao?”.
“Tôi chỉ bảo ông đừng nôn nóng, cứ yên lặng xem tình hình”, Thanh Long chậm rãi nói: “Còn chưa tới lúc phải vứt bỏ Lâm Ẩn, cần gì phải vội vã làm rối loạn kế hoạch chứ?”.
Nghe Thanh Long nói xong câu này, mắt Tư Không Phú sáng lên, như vừa nghĩ thông suốt điều gì đó: “Không sai, Thanh Long, đúng là tôi tự làm loạn kế hoạch rồi”.
“Chủ yếu là lúc trước một mình tôi khó chèo chống được, không thể không nghĩ ra cách xử lý khác. Bây giờ ngài đã đến rồi, cũng không thể lấy lối tư duy lúc trước để suy nghĩ vấn đề nữa”, Tư Không Phú nghiêm túc nói.
“Thanh Long, nếu ngài đã đến, vậy cứ để ngài tính toán toàn bộ tình hình đi”, Tư Không Phú nặng nề nói: “Chuyện đấu với ông già Hoàng Long kia và quan sát Lâm Ẩn cũng do ngài làm luôn. Bên phía Kiếm Môn, tôi sẽ lên kế hoạch đối phó”.
Thanh Long gật đầu: “Tư Không, ân oán giữa ông và Hoàng Long không thể giải quyết trong chốc lát được. Ông cũng đừng nôn nóng muốn xử lý lão ta ở Ký Châu”.
Nghe vậy, sắc mặt Tư Không Phú trở nên phức tạp, gật đầu.
Thù hận giữa Hoàng Long chân nhân và ông ta vẫn chưa giải quyết, đương nhiên ông ta muốn giết chết Hoàng Long chân nhân, nhưng nhìn tình hình thì trước mắt vẫn chưa thể làm được.
Nhiều nhất Thanh Long chỉ khống chế Hoàng Long thay ông ta, không thể nào vì ông ta mà mạo hiểm đi giết chết Hoàng Long.
“Đương nhiên tôi hiểu rõ chuyện này, chỉ là không thể để Hoàng Long chiếm được lợi ích từ trong tay tôi được”, Tư Không Phú nói: “Khiến lão ta bớt kiêu căng lại thì được”.
“Lần này, nếu có thể thuận lợi giúp đỡ Lâm Ẩn lên chức ở nhà họ Lâm thì có thể thuận thế lấy được một phần bí quyết Lang Gia, hơn nữa Lâm Ẩn lấy được quyền lên tiếng tuyệt đối ở cuộc họp sáu gia tộc, chúng ta còn có một phần quyền chủ đạo của nhà họ Bùi ở Ký Châu”, mắt Tư Không Phú sáng lên nói.
“Một phần của bí quyết Lang Gia, tôi muốn giao cho ngài Cố”, Tư Không Phú chậm rãi nói: “Nhưng nhà họ Bùi ở Ký Châu có một phần Huyết Y Thần Công, cũng là một trong chín huyền công lớn của thiên hạ, không biết ngài Thanh Long có hứng thú không?”.
Tư Không Phú giúp Lâm Ẩn, lợi ích lớn nhất có thể đạt được là một phần của bí quyết Lang Gia, hoàn thành nhiệm vụ của ngài Cố.
Đồng thời còn có thể chia cắt thế lực và sản nghiệp của nhà họ Bùi ở Ký Châu.
Nhưng Tư Không Phú cũng biết chuyện này cũng không có lợi gì với Thanh Long.
Gọi Thanh Long đến giúp đỡ, đương nhiên cũng phải chia một bát canh ra ngoài.
“Huyết Y Thần Công?”, Thanh Long hờ hững: “Ông chắc chắn mình lấy được bộ công pháp này sao?”.
“Theo kế hoạch ban đầu, lần này phải ép nhà họ Bùi thất thế, chỉ cần hoàn thành thuận lợi, đương nhiên có thể lấy được Huyết Y Thần Công”, Tư Không Phú nghiêm túc nói: “Hay là ngài không có hứng thú với Ký Châu này? Nhà họ Bùi nắm giữ tài sản cả ngàn tỷ trên thế tục, đủ để chia chác”.
Thanh Long nói: “Tôi không có hứng thú với tiền bạc, nhưng lại có chút hứng thú với Huyết Y Thần Công”.
“Ha ha”, Tư Không Phú cười: “Từ trước đã nghe nói trình độ võ đạo bí tịch của Thanh Long ngài không tầm thường, thích sưu tầm các bí kíp thất truyền trong thiên hạ, một trong chín huyền công lớn lọt vào mắt ngài cũng đúng”.
“Thanh Long, ngài yên tâm, lần này ổn định tình hình ở Ký Châu rồi, thứ gì ở Ký Châu này cũng tuỳ ngài chọn”, Tư Không Phú khí phách nói.
Thanh Long uống một hớp trà: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.
Tư Không Phú cũng bưng trà lên uống một ngụm, vui mừng nói: “Có ngài Thanh Long chống lưng, đương nhiên có thể thuận buồm xuôi gió.
Có Thanh Long lên tiếng, Tư Không Phú như được uống một viên thuốc an thần, không còn lo lắng gì nữa.
Dù sao Thanh Long gặp nhiều chuyện lớn như thế, năm đó giới lánh đời Long Quốc chiến đấu với thế giới ngầm phương Tây, Thanh Long còn từng nắm giữ lôi điện, đánh đâu thắng đó.
Một nơi nhỏ bé như Ký Châu, có Thanh Long ở đây thì thắng chắc rồi.
…
Ở một nơi khác, sau khi Lâm Ẩn trở về nội thành của Ký Châu thì nhận được điện thoại của Triệu Thừa Kiền, nói là cậu hai nhà họ Bùi tổ chức tiệc, muốn mời mình.
Lâm Ẩn suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý đi dự tiệc.
Triệu Thừa Kiền và Bùi Vô Danh cũng lái xe đến đón anh.
Bentley màu đen chạy trên đường lớn phồn hoa, Bùi Vô Danh lái xe về phía tổng bộ của nhà họ Bùi, biệt thự hồ Bích Thuỷ.
“Cậu Ẩn, cậu có nghe tin gì chưa? Bùi Thanh Y đã leo lên bảng Thiên, trở về Ký Châu rồi”, Triệu Thừa Kiền nói.
“Chưa nghe nói gì cả”, Lâm Ẩn hứng thú hỏi: “Bùi Thanh Y leo lên bảng Thiên? Vậy chẳng phải hắn ta là người chói mắt nhất trong thế hệ này rồi sao?”.
“Trong giới lánh đời đều đang đồn rằng Bùi Thanh Y là ngôi sao sáng nhất của Long Quốc trong tương lai, nói nhà họ Bùi thời đến đổi vận, sắp phát triển trở lại rồi”, Triệu Thừa Kiền nặng nề nói.
“Nhưng theo tôi thấy, dù Bùi Thanh Y đã leo lên bảng Thiên cũng còn kém hơn cậu Ẩn một chút”, Triệu Thừa Kiền nói.
Triệu Thừa Kiền không dám kết luận thực lực thật sự của Lâm Ẩn, nhưng theo những chuyện đã trải từ khi đi theo Lâm Ẩn, chắc chắn anh không hề thua kém Bùi Thanh Y.
Bây giờ Bùi Thanh Y mạnh mẽ trở về Ký Châu chắc chắn sẽ ảnh hưởng cả tình hình.
Triệu Thừa Kiền và Dương Môn ở sau lưng muốn lật đổ nhà họ Bùi, phân chia cái bánh ngọt này, lần này xảy ra biến cố lớn như thế nên có hơi bối rối.
Im lặng một lát, Triệu Thừa Kiền lại nói: “Hôm nay nhà họ Bùimời khách đến là vì chúc mừng Bùi Thanh Y trở về, xem như chủ động ra trận, muốn thăm dò thái độ của năm gia tộc lớn khác”.
Lâm Ẩn nói: “Lúc trước bảo anh điều tra Tàng Kiếm chân nhân đã có kết quả chưa?”.
Triệu Thừa Kiền nói: “Tàng Kiếm chân nhân hành động khó nắm bắt, không thể xác định được vị trí. Nhưng gần đây người của Kiếm Môn thường xuất hiện ở Ký Châu, e rằng sẽ có hành động gì đó. Hơn nữa, Lâm Hiên vẫn chưa rời khỏi Ký Châu, đoán chừng còn có thể ngóc đầu đánh trả cậu”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, nói tiếp: “Bùi Thanh Y trở về cũng không có tác dụng gì cả, chỉ một Bùi Thanh Y, rất khó ngăn lại xu thế suy sụp của nhà họ Bùi”.
“Tôi cũng thấy thế, một mình Bùi Thanh Y rất khó khống chế tình hình”, Triệu Thừa Kiền chậm rãi nói: “Nhưng nếu hắn ta sử dụng sức mạnh của điện Lăng Tiêu ở sau lưng thì rất khó nói trước”.
Lâm Ẩn nói: “Đến tiệc nhà họ Bùi rồi xem tình hình mà hành động đi”.
Bùi Thanh Y trở về, Lâm Ẩn không quan tâm, phải biết rằng, năm đó ngay cả cụ Bùi là Bùi Huyết Y cũng là kẻ thua cuộc dưới tay anh mà.
Danh Sách Chương: