Có món bảo vật đầu tiên làm nóng buổi đấu giá, món thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng lần lượt được bán ra nhanh chóng. Khi một loại quả kỳ lạ xuất hiện tại phòng đấu giá, có vài người ngồi trong phòng vip trên tầng hai cùng với hàng đầu tiên của tầng một lập tức không thể giữ bình tĩnh được nữa, ai ai cũng nóng vội.
“Dưỡng Nguyên Quả, hai trăm năm mới kết trái một lần, đây là Linh Quả thượng hạng, sau khi đột phá cảnh giới, chỉ cần ăn một quả là cảnh giới có thể trở nên vững vàng, ổn định hơn, sau đó tiếp tục đột phá, giúp ích cho những tu sĩ võ đạo có tu vi dưới hàng Địa Tiên, giá mở bán 1500 linh thạch”.
Ông cụ bình tĩnh nói.
Trên chiếc bàn xếp đồ vật bán đấu giá phía trước mặt ông ta là một chiếc hộp nhìn có vẻ cổ xưa đang trưng bày loại quả kỳ dị có màu trắng như tuyết, vừa mới xuất hiện, nó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Mỗi cái quả ghẻ này mà cũng đòi 1500 linh thạch?”
Có kẻ nhỏ giọng lẩm bẩm, trông là biết hắn ta không hề hay biết gì về lợi ích của Dưỡng Nguyên Quả.
“Đương nhiên là không có tác dụng gì với ông rồi, nhưng với những tu sĩ thiên tài thì một trái Dưỡng Nguyên Quả có thể giúp họ đỡ mất vài năm để ổn định cảnh giới đấy, từ đó có nhiều thời gian hơn để đề cao tu vi”.
Có người khịt mũi, đốp lại tức thì.
“1500 linh thạch”.
“2000 linh thạch”.
“2500 linh thạch”.
“..”.
“6050 linh thạch”.
Chẳng mấy chốc, giá của trái Dưỡng Nguyên Quả đã leo thang chóng mặt lên tới 6000 linh thạch, nhưng càng về sau, chênh lệch giữa từng người gọi giá ngày càng nhỏ, mỗi lần ra giá đấu chỉ tăng có vài chục linh thạch, xem ra cũng sắp tới giới hạn của mọi người rồi, dù sao Dưỡng Nguyên Quả chỉ là một loại quả có tác dụng ổn định cảnh giới chứ nào phải đột phá cảnh giới.
“6500 linh thạch”, Lâm Ẩn giơ tay, anh nói với giọng bình tĩnh.
“Chẳng lẽ cảnh giới Nhân Tiên của anh Lâm mới đột phá, cần loại quả này để ổn định?” Nguyên Chấn nhỏ giọng hỏi thăm.
“Đúng vậy, đúng là tôi vừa đột phá không bao lâu, cần có trái Dưỡng Nguyên Quả kia để ổn định cảnh giới”, Lâm Ẩn gật đầu, nhưng cảnh giới mà anh đột phá không phải Nhân Tiên mà là đỉnh cao Nhân Tiên.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn trái Dưỡng Nguyên Quả ngay trước mắt, trong lòng anh hừng hực ngóng trông. Giờ anh đã đột phá lên đỉnh cao Nhân Tiên, chỉ cần có được trái Dưỡng Nguyên Quả đó là anh có thể mau chóng ổn định cảnh giới, sử dụng hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng sau đó nhân cơ hội đột phá Địa Tiên cảnh.
“6600 linh thạch”.
Ngay khi Lâm Ẩn ra giá, một giọng nữ truyền ra từ phía phòng vip trên tầng hai nối theo sau.
“7000 linh thạch”.
Lâm Ẩn hơi nhíu mày, căn phòng vip vừa có người gọi giá chính là phòng của Đường Thần, vừa nãy, khi anh còn chưa kêu giá, căn phòng vip của Đường Thần cũng nào có ý định mua đâu, vừa thấy anh lên tiếng là đi theo ngay lập tức.
“7100 linh thạch”.
“7500 linh thạch”.
“7600 linh thạch”.
“8000 linh thạch”.
“8100 linh thạch”.
Mỗi lần Lâm Ẩn ra giá là người phụ nữ kia lại bỏ thêm 100 linh thạch nữa, mọi người có mặt ở đây đều nhìn cậu chàng Lâm Ẩn lạ mặt này với vẻ tò mò, trông cũng biết Lâm Ẩn đắc tội với người trong phòng vip, có thế mới bị họ “chĩa mũi dùi” thế kia.
“10000 linh thạch”.
Gương mặt của Lâm Ẩn lạnh tanh, sát khí trỗi dậy trong lòng anh, dù gì đi nữa anh cũng đã cứu mạng Đường Thần kia mà, cậu ta không báo ơn thì thôi đi, giờ còn chống đối anh nữa chứ, đúng là chán sống.
“Anh Lâm, Dưỡng Nguyên Quả không đáng giá nhiều linh thạch vậy đâu”.
Nguyên Chấn ngồi ngay bên, anh ta vội mở miệng khuyên can, trên trán ròng mồ hôi, 10000 linh thạch là thu nhập một năm của nhà họ Nguyên bọn họ đấy, hai loại quả kỳ bí giúp ích cho kẻ mạnh tu luyện Nhân Tiên mà gia chủ nhà họ Nguyên đưa Lâm Ẩn cũng chỉ có giá 6000 linh thạch mà thôi.
Trong cái túi Càn Khôn mà anh ta đưa Lâm Ẩn có 10000 linh thạch, còn túi Càn Khôn của anh ta cũng chỉ có mấy ngàn linh thạch thôi, mà đấy còn là tích cóp hơn mười năm của anh ta nữa.
“Anh Nguyên cứ yên tâm, loại quả này giúp ích cho tôi rất nhiều”.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
“Anh Lâm này, tôi vẫn còn hơn 6000 linh thạch nữa, nếu không đủ thì tôi đưa anh luôn cũng được”, Nguyên Chấn cắn răng quả quyết, nhà họ Nguyên bọn họ chẳng phải một gia tộc lớn gì cho cam, đã thế người cũng nhiều, mỗi năm anh ta chỉ được chia một số lượng linh thạch không lớn.
“Mỗi một trái Dưỡng Nguyên Quả mà mất 10000 linh thạch thế thì nhường cho tên ngốc nhà anh vậy”.
Giọng nói chậm rãi của người phụ nữ vang lên từ phía phòng vip.
“Nhưng những người tổ chức đấu giá như các ông phải chú ý đấy, tên này chỉ là một kẻ phàm tục phía ngoài xông nhầm vào đây thôi, nếu lát nữa không có nhiều linh thạch đến vậy để trả thì nực cười lắm”.
Lâm Ẩn lấy túi Càn Khôn ra, ném cho ông cụ tổ chức đấu giá, anh thong thả nói: “Chuyện này không cần cậu Đường đây nhọc lòng”.
Anh đã nghe ra được kẻ vừa nói kia chính là Đường Thần.
“Hừ”, Đường Thần hừ lạnh, không nói gì thêm.
Ông cụ kia cũng là kẻ có tu vi Nhân Tiên, ông ta sử dụng thần lực để thăm dò túi Càn Khôn, sau đó chuyển linh thạch vào trong túi Càn Khôn của mình, một cô hầu bưng túi Càn Khôn của Lâm Ẩn và Dưỡng Nguyên Quả lại phía Lâm Ẩn, dâng cho anh với vẻ cung kính hết mực.
Lâm Ẩn chẳng có hứng thú gì với những món bảo vật bán đấu giá tiếp sau nên không nhấc tay kêu giá.
Ngược lại, Nguyên Chấn mua được một loại quả kỳ bí giúp ích cho việc xây dựng nền móng cơ sở của võ giả, nghe Nguyên Cẩm Nhi nói thì Lâm Ẩn mới biết tuy nhìn bề ngoài Nguyên Chấn chừng bốn mươi mấy tuổi, nhưng thực ra ông ta đã ngoài chín mươi, nhưng tính theo tuổi thọ 300 tuổi của cao thủNhân Tiên thì ông ta chỉ vừa bước qua cột mốc một phần ba mà thôi.
Đã thế con gái của Nguyên Chấn mới vừa tròn 9 tuổi, anh ta mua loại quả kỳ bí này để tạo nền móng cho con gái của mình.
Khách khứa trong căn phòng vip trên tầng hai cũng chỉ mua vài món chứ chẳng ra trận toàn quân, ai cũng giương mắt nhìn lên sân khấu.
Sau khi món bảo vật áp chót được định giá xong xuôi, ông cụ tổ chức nghiêm mặt lại, nói bằng giọng trịnh trọng:
“Tôi biết lần này có rất nhiều vị khách quý đến đây để đấu giá món bảo vật này, tôi cũng không úp mở thêm nữa, giá khởi điểm của Tiên Nguyên Đan là 100000 linh thạch”.
Tất cả mọi người mừng rỡ khôn nguôi khi giọng nói của ông cụ kia vừa dứt, dù là kẻ tán tu hay các gia tộc tu tiên lớn cũng háo hức nhìn về phía chiếc hộp trên sân khấu. Cả hội trường im lặng giây lát sau đó nhanh chóng sôi trào, các gia tộc lớn, kẻ mạnh ở ẩn đều điên cuồng ra giá.
“100000 linh thạch”.
“110000 linh thạch”.
“112000 linh thạch”.
“..”.
Chỉ trong nháy mắt, giá đã leo thang lên đến 200000 linh thạch, nhìn tình trạng điên cuồng kêu giá này của đám đông là biết ít nhất cũng phải ở vào khoảng 250000 linh thạch.
Vài gia tộc nhỏ cùng với tán tu chỉ biết há hốc miệng, mắt trợn trừng, lúc đầu có vài bậc tán tu Nhân Tiên vốn định nhảy vào cạnh tranh nhưng nhìn giá thế kia thì sợ trắng mặt mày.
Nếu chỉ tính về mặt tài nguyên thì con số hơn 200000 linh thạch này đủ để bồi dưỡng một vị Địa Tiên, nhưng thế sao có thể so được với cơ hội đột phá Địa Tiên cảnh chứ.
“230000 linh thạch”.
Chủ nhà họ Hải ngồi trong một phòng vip, ông ta gân giọng kêu giá, trán nhễ nhại mồ hôi.
“250000 linh thạch”.
Tiếp sau là giọng nói phát ra từ phòng vip của Đường Thần, gia chủ nhà họ Hải chỉ có thể rũ tay xuống trong sự bất lực, nói thực thì nhà họ Hải của bọn họ còn có thể cạnh tranh với số linh thạch ấy, nhưng nhiều vậy thì kiểu gì cũng trầy da tróc vảy.
Ông cụ tổ chức buổi đấu giá thấy phòng vip của nhà họ Hải im lặng chẳng có tiếng động gì bèn lắc đầu:
“Giờ tôi tuyên bố, Tiên Nguyên Đan thuộc về phòng vip số 3..”.
Ông cụ còn chưa nói xong thì Lâm Ẩn đã giơ tay lên, anh hô: “260000 linh thạch”.
Danh Sách Chương: