Lâm Ẩn hứng thú nhìn Cổ Nguyên, khoảng thời gian này tiếp xúc, anh phát hiện cậu nhóc Cổ Nguyên này thật sự bảo vệ chị mình rất kỹ, bình thường thì rất nhát gan, nhưng khi có người dám có ý định với chị mình, anh ta nhất định sẽ xù lông.
“Nhóc con, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Chu Phong lạnh lùng nói, khi nãy hắn còn sợ không thể lấy lòng Kỷ Yên Nhiên, nhưng bây giờ bị Cổ Nguyên sỉ nhục như thế, hắn cũng không quan tâm đến người đẹp nữa. Nếu bị sỉ nhục đến vậy còn không ra tay, thì hắn còn mặt mũi nào đặt chân ở Nam Dương nữa.
“Tiểu Phong, đừng càn quấy”.
La Quyền nhíu mày quát to: “Các vị, chúng tôi đặc biệt được Thanh Môn mời đến, có quyền ưu tiên, nếu các vị cảm thấy hành động của chúng tôi không đúng thì có thể đi nói lí lẽ với Thanh Môn”.
Lúc này La Quyền thầm thấy ngạc nhiên, vì ông ta hơi không nhìn thấu mấy người trước mắt, mấy người khác nhìn qua như không có tu vi, nhưng chàng trai trẻ vừa lên tiếng có tu vi tới bảng Thiên. Chàng trai này trông còn nhỏ hơn Chu Phong mấy tuổi mà thực lực đã mạnh như thế, nói không chừng là cháu đích tôn của thế lực lớn nào đó.
Tuy không muốn đắc tội với thế lực lớn, nhưng nơi này là Nam Dương, ông ta thân thiết với Thanh Môn, cần gì phải sợ ai, chỉ không muốn rước phiền phức vào người thôi.
Hơn nữa nếu ông ta sợ hãi thì sau này còn lăn lộn ở Nam Dương thế nào đây?
“Khách mời đặc biệt?”
Cổ Nguyên nhíu mày nhìn về phía Liễu Thanh Ti.
“Đúng vậy, một vài người có tiếng tăm hoặc thế lực lớn sẽ được Thanh Môn đặc biệt mời đến”, Liễu Thanh Ti hờ hững nói, chỉ là một tấm vé mời đặc biệt mà thôi, nhà họ Tiền của bọn họ cũng được mời nhưng không phái người đến đây, nếu cậu Ẩn nói tên mình ra, chắc cụ ông của Thanh Môn là Tạ Viễn cũng phải tự mình đi xuống nghênh đón ấy chứ.
Chu Phong đắc ý nhìn mấy cô gái, hờ hững nói:
“Chỉ dựa vào các người cũng muốn có được lời mời đặc biệt của Thanh Môn ư? Lần này chiêu mộ khách khanh chỉ nhận võ giả thực lực hơn bảng Địa dưới ba mươi lăm tuổi, mà tôi mới chỉ ba mươi tuổi đã lên đỉnh cao bảng Địa rồi, là thiên tài trong các võ giả cùng thế hệ!”
“Đương nhiên Thanh Môn sẽ có đãi ngộ đặc biệt với thiên tài như tôi, ví dụ như có thể chen hàng này”.
“Còn các người chỉ là một đám người bình thường mà thôi, nếu tôi không dẫn đường cho các người, có tin ngay cả cửa lớn các người cũng không thể vào được không”.
Chu Phong bắt đầu nói đến chuyện thực lực.
Lúc nói.
Trên người đã phát ra khí thế của võ giả bảng Địa.
“Nghe đồn Chu Phong đã là cao thủ đỉnh cao bảng Địa, bây giờ xem ra thật sự không đơn giản!”
“Thiên tài không hổ là thiên tài!”
“Danh sư xuất cao đồ, Hỗn Nguyên Thủ có người thừa kế rồi!”
Những người đang dừng chân quan sát đều cảm thán vì thực lực của Chu Phong, nhìn về phía mấy người Lâm Ẩn với ánh mắt khinh thường.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía mấy người Lâm Ẩn, đương nhiên Lâm Ẩn và Thi Anh Hào trực tiếp bị bỏ qua.
Đa số đều tập trung nhìn ba cô gái.
Ba người đều là người đẹp hiếm có thời bấy giờ.
Bình thường chỉ một người cũng đủ khiến người ta chú ý rồi, bây giờ còn là ba người đứng chung một chỗ, đương nhiên là vô cùng hút mắt!
Đặc biệt là Chu Phong.
Hắn nhìn ba cô gái với ánh mắt nóng bỏng, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của bọn họ.
Những lời khi nãy là muốn thu hút sự chú ý của ba người, hơn nữa hắn còn tự tin rằng có thể thành công.
Với thực lực của hắn, rõ ràng là thiên tài đứng đầu cả Nam Dương.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là chẳng những ba người đẹp không sùng bái mình, mà còn nhìn mình với ánh mắt khinh thường.
‘Sao lại thế chứ?’
Chu Phong ngơ ngác, tình tiết không nên phát triển như vậy mới đúng!
Đáng lẽ ba cô gái nên sùng bái hắn, sau đó hắn sẽ dẫn bọn họ đi vào xem mình thể hiện năng lực, rồi bắt được trái tim của người đẹp mới đúng?
Hơn nữa bây giờ ba người đẹp nhìn chàng trai trẻ trông hơi đẹp trai một chút nhưng không hề có hơi thở võ giả kia với thái độ đợi lệnh là có ý gì?
Chỉ là một người bình thường mà thôi, dù trong nhà có tiền thì sao chứ, sao có thể sánh bằng một thiên tài như hắn được.
Hôm nay sau khi hắn gia nhập Thanh Môn, chỉ cần đột phá đến bảng Thiên, trở thành cấp cao của Thanh Môn, thì dù là nhà giàu nhất Nam Dương cũng không sánh bằng hắn ta.
“Các người biết có thể kết bạn với tôi là có phúc đến mức nào không?”, Chu Phong cố giấu đi sự ghen tị trong lòng, lạnh lùng nói.
Cổ Nguyên cười khinh thường: “Một người ba mươi tuổi vẫn chưa đột phá bảng Thiên cũng xứng là thiên tài ư?”
“Cái gì?”
Chu Phong trực tiếp ngây người.
Ba mươi tuổi đỉnh cao bảng Địa không phải thiên tài? Hắn vừa nghe thấy câu nhảm nhí gì vậy?
“Được rồi Tiểu Phong, đừng tranh cãi với bọn họ, chúng ta đi vào thôi”.
La Quyền nhíu mày nói, ông ta sợ Chu Phong xảy ra mâu thuẫn với Cổ Nguyên, đến lúc đó Chu Phong sẽ chịu thiệt thòi.
“Sư phụ, thầy nói gì thế”.
Chu Phong nói thẳng: “Hôm nay nếu con không dạy dỗ thằng nhóc này một trận thì sao còn lăn lộn ở Thanh Môn thế nào nữa”.
“Dạy dỗ tôi?”
Cổ Nguyên quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn: “Anh Ẩn, là anh ta muốn dạy dỗ tôi nên tôi mới ra tay đấy!”
Trước khi đến Nam Dương, bọn họ đã có giao hẹn với Lâm Ẩn là không thể tuỳ tiện ra tay, nhưng bây giờ là Chu Phong khiêu khích trước, anh ta ra tay cũng không tính là làm trái giao hẹn.
“Được!”
Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Tên ranh, xem như anh xui xẻo, đã lâu lắm rồi tôi không được đánh nhau đây này!”
Cổ Nguyên nở nụ cười xấu xa, bắt đầu từ khi gặp Lâm Ẩn, anh ta toàn gặp cao thủ, hoặc là Thần cảnh hoặc là Nhân Tiên, ngay cả dư âm của trận chiến anh ta cũng không chịu được, bây giờ cuối cùng cũng gặp được một người có thể ức hiếp rồi.
“Cái gì?”
“Cậu nhóc này dám ra tay với Chu Phong ư, chắc cậu ta không biết Chu Phong mạnh đến mức nào!”
“Thấy cậu ta chắc chắn như vậy, có lẽ cũng là một võ giả”.
“Dù là võ giả cũng chưa chắc là đối thủ của Chu Phong mà!”
Mọi người đều hơi ngạc nhiên.
Cổ Nguyên muốn ra tay với Chu Phong thì thôi đi, quan trọng là dáng vẻ thắng chắc kia của anh ta khiến mọi người thấy ngạc nhiên.
“Ranh con, cậu dám coi thường tôi ư?”
Lúc đầu Chu Phong sửng sốt, sau đó cong môi nói: “Đánh với tôi cũng được, nhưng đợi lát nữa tôi thắng cậu thì tối nay chỉ đành để chị cậu đến phòng tôi cứu cậu về thôi!”
“Ha ha ha ha!”
Nói xong, hắn cười lên ha hả.
Lúc này mọi người mới hiểu ra mục đích của Chu Phong là ba người đẹp trước mặt, những người đi cùng chỉ là bị liên luỵ thôi.
“Cậu nhóc, cậu nên biết đây là đâu!”, La Quyền cũng lạnh lùng nói, trên người phát ra khí thế của cao thủ trên bảng Thiên, nhưng nó chỉ nhằm vào Cổ Nguyên, những người khác đều không cảm nhận được.
Ông ta tin chỉ cần Cổ Nguyên không phải đồ ngốc thì sẽ biết nên làm thế nào. Nếu Cổ Nguyên biết điều, ông ta có thể tha cho bọn họ. Nhưng nếu không biết điều, dám ra tay đả thương Chu Phong, thì hôm nay dù có mất mặt, ông ta cũng phải xử lý những người này.
“Cổ Nguyên, dạy dỗ anh ta cho chị”.
Lúc này, Cổ Y Nhân lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt Chu Phong nhìn về phía mình khiến cô ấy rất khó chịu, lại thêm những lời Chu Phong nói càng khiến cô ấy thấy ghê tởm hơn.
“Yên tâm!”
Cổ Nguyên cười lạnh, khí thế trên người lập tức cuộn trào.
Danh Sách Chương: