Tình thế hiện tại là nếu Lâm Ẩn muốn giết ôngthì chỉ dễ như giết một con kiến!
Ông định ra mặt giúp đỡ thái tử Thất Tinh và lão tứ, ai ngờ bản thân mình lại rơi vào chỗ chết!
Lâm Ẩn tác phong nhanh nhẹn, sẽ không kiêng nể thân phận chủ nhà này của ông.
“Tôi… Tôi đã sai trong chuyện này, tôi xin cúi đầu xin lỗi cậu và nhận hết mọi sự trách phạt!”, Từ Bạch Hạc cắn răng nói: “Mong cậu Ẩn nương tay!”.
Tôn nghiêm của Từ Bạch Hạc không cho phép bản thân quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người như vậy!
Từ Bạch Hạc hạ thấp cái trán kiêu ngạo, cúi người chín mươi độ với Lâm Ẩn, xin lỗi.
“Cậu Ẩn! Từ Đàn Chu ngu si, dám động vào cậu, cậu đánh gãy chân nó thì tôi cũng không có gì để nói. Tôi cũng không nói gì thêm về chuyện của tập đoàn Thất Tinh, cậu Ẩn muốn xử lí sao cũng được”, Từ Bạch Hạc cúi đầu nói.
Ônghiểu, nếu lúc này không cúi đầu thì ôngchắc chắn sẽ chết!
“Đã đến nước này rồi mà còn muốn lui à?”, Lâm Ẩn cười lạnh lùng: “Muộn rồi”.
“Tôi nói lần cuối cùng, Từ Bạch Hạc– người đại diện cho nhà họ Từ, quỳ xuống!”.
Giọng của Lâm Ẩn lạnh như băng, truyền vào tai Từ Bạch Hạc rõ ràng từng tiếng, khiến trái tim ông đập liên hồi.
Quá mạnh mẽ.
Không nể mặt chút nào!
Từ Bạch Hạc là người chấp chưởng đời thứ hai của nhà họ Từ tại thủ đô, mọi lời ăn tiếng nói đều đại diện cho bộ mặt của nhà họ Từ.
Đến nỗi ôngchỉ ngáp một cái mà toàn thủ đô cũng phải run rẩy.
Thế nhưng ông lại bị ép quỳ xuống với Lâm Ẩn trước mặt bao nhiêu người?
Thế này là muốn hủy hoại thanh danh cả đời của ông mà!
“Cậu Ẩn, đừng quá tuyệt tình, Từ Bạch Hạc tôi là chủ của nhà họ Từ, tôi có thể quỳ, nhưng nhà họ Từ thì không!”, Từ Bạch Hạc cắn răng nói, mặt đỏ bừng.
“Ông có tư cách để mặc cả với tôi chắc?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.
Điều anh muốn là cả nhà họ Từ phải quỳ xuống!
Mồ hôi trên trán Từ Bạch Hạc tuôn ra không ngừng, ông đang phải chịu một áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Đúng vậy, ông sắp không đỡ nổi sự uy nghiêm của Lâm Ẩn nữa rồi.
Chuyện này không chỉ liên quan đến sự sống chết vinh nhục của ông, mà còn ảnh hưởng đến cả người thân bên cạnh, đến sự tồn vong của toàn bộ người nhà họ Từ!
Nên biết, Lâm Ẩn cũng không hề nương tay với nhà họ Văn, nói diệt là diệt.
Từ Trường Phong lúc trước chỉ mới động vào thuộc hạ của thuộc hạ của Lâm Ẩn là khách sạn Trung Thiên của Đường Hôi, liền bị Lâm Ẩn cho nổ kho bạc, - hơn trăm thuyền chở hàng của nhà họ Từ trên sông Đế!
Từ đó có thể thấy được tính tình của Lâm Ẩn.
Không nên động vào cậu ta, nếu động phải thì sẽ phải gánh chịu gấp mười! Hậu quả khó mà lường được!
“Thật sự không có đường lui nào hay sao? Cậu Ẩn, nếu cậu ép nhà họ Từ vào chỗ chết thì cậu cũng chẳng được lợi gì”, Từ Bạch Hạc uyển chuyển nói: “Tôi tình nguyện chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện tối nay, ngày mai tôi sẽ tự mình đến tạ tội với cậu, cho cậu một câu trả lời thuyết phục, tuy nhiên, tôi không thể quỳ được…”.
“Ha”, Lâm Ẩn lạnh lùng cười, tới lúc này rồi mà Từ Bạch Hạc vẫn không bỏ được chút tôn nghiêm đáng thương đó.
“Cậu Ẩn, làm chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường, sau này gặp nhau còn dễ nói chuyện…”, Từ Bạch Hạc đau khổ khẩn cầu.
Lâm Ẩn chỉ cho ông hai lựa chọn, chết, hoặc quỳ xuống.
Mà lựa chọn nào đối với ông cũng rất khó chấp nhận.
“Hai chữ Tề Ẩn đã nói ra rồi, còn có con đường lui sao?”, Lâm Ẩn nhìn Từ Bạch Hạc, lạnh nhạt nói.
Từ Bạch Hạc bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn, trong lòng chua chát.
Đúng là có mắt như mù, Từ Bạch Hạc tự xưng là người có ánh mắt lõi đời, nhưng ông lại không tài nào nhìn thấu được Lâm Ẩn!
Nếu Lâm Ẩn không đem thân phận Tề Ẩn ra ngoài ánh sáng, không dùng đến những thế lực như vậy thì mọi chuyện vẫn còn có thể vãn hồi.
Chỉ trách bản thân ông có mắt mà như không tròng!
Bây giờ, hai chữ Tề Ẩn đã được nói ra.
Thì bắt buộc phải có một câu trả lời đủ tôn trọng!
Cũng giống như việc hoàng đế chưa hạ chỉ thì chuyện gì cũng còn có thể thương lượng.
Nhưng một khi ý quân đã quyết, thần buộc phải nghe, đây là uy nghiêm của hoàng đế!
Cũng là uy nghiêm của Tề Ẩn!
Kẻ không phục thì phải chết!
“Tôi… Tôi…”, Từ Bạch Hạc lắp bắp, dưới áp lực cực đại, thần chí của ông đã trở nên mơ hồ, không biết nên ăn nói thế nào nữa.
Ầm!
Lâm Ẩn giơ ngang chân ra đá, âm thanh nổ vang, đá vào xương bánh chè của Từ Bạch Hạc chỉ trong nháy mắt.
Rắc một tiếng, sắc mặt Từ Bạch Hạc trở nên trắng bệch, hai chân mạnh mẽ quỳ xuống trước mặt Lâm Ẩn, gục đầu, cả người run rẩy, cắn chặt răng vì đau đớn.
Ông sẽ không thể đứng lên suốt quãng đời còn lại nữa rồi.
“Chuyện, chuyện này!”.
Hai lão Thanh Sơn giật mình hoảng hốt, còn chưa biết được Lâm Ẩn đã tấn công kiểu gì, không ngờ Lâm Ẩn lại trực tiếp phế luôn chân của ông chủ.
“Quỳ xuống”, Lâm Ẩn vô cảm nhìn hai người rồi nói.
Sắc mặt hai người khủng hoảng, hoàn toàn không dám tranh cãi với Lâm Ẩn.
Với thân thủ như thần ban nãy của Lâm Ẩn thì bọn hắn sao mà so được! Càng chưa kể đến những thuộc hạ đang đứng phía sau Lâm Ẩn kia có thể xông lên tiêu diệt bọn hắn bất kỳ lúc nào!
Rầm.
Hai lão Thanh Sơn cúi đầu quỳ xuống, không chiến mà quỳ, khuôn mặt mặt đỏ bừng.
“Từ Bạch Hạc, quỳ đúng hai tiếng để răn đe”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Những kẻ dám động vào tôi sẽ đều có kết cục như vậy!”.
Nói xong, Lâm Ẩn xoay người, không thèm để ý đến ánh mắt sợ hãi của những người xung quanh.
Vu Tắc Thành tự tay mở cửa xe cho Lâm Ẩn đi vào, rồi cứ vậy rời đi.
Ninh Khuyết cùng nhóm ám vệ của nhà họ Ninh nhanh chóng rời khỏi phố Đế Giang.
Mà sắc mặt nhóm người Park Soo Jun thì trở nên trắng bệch, biểu cảm đau khổ khôn xiết!
Bọn hắn đều đã bị bẻ gãy xương bánh chè, từ giờ đến cuối đời sẽ không bao giờ có thể đứng thẳng lại được!
Từ Bạch Hạc quỳ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không thể suy nghĩ.
Đây là chuyện đáng sợ nhất mà ông từng gặp phải trong đời, những sóng to gió lớn, cái gì ông cũng đã từng trải qua, nhưng lần này ông đã hoàn toàn bị đánh bại!
Người nhà họ Từ đều có một bóng ma tâm lý với Lâm Ẩn, không một ai dám đến đỡ Từ Bạch Hạc đang quỳ ở kia.
Mà chính ông cũng không dám đứng dậy!
Lâm Ẩn nói là hai tiếng thì một giây cũng không thể thiếu!
Nhà họ Từ đã quỳ xuống!
Đây là chuyện khiến tất cả mọi người có mặt ở đó phải sợ hãi than thở.
Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp thủ đô, đường đường là chủ của nhà họ Từ mà lại bị Lâm Ẩn bắt quỳ ngay dưới đường, cúi đầu chịu nhục!
Cả ân oán giữa Tề Ẩn và tập đoàn tài phiệt Thất Tinh cũng sẽ trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.
Đồng thời, bọn họ cũng đã cảm nhận được sắp đến dư luận sẽ xôn xao như thế nào, và dấy lên gió tanh mưa máu ra sao.
Một khi Tề Ẩn tức giận, cả thủ đô sẽ phải run rẩy!
Triệu Linh Nhi đứng một bên im lặng suy nghĩ, cô ả sẽ nhớ mãi dáng vẻ uy phong tuyệt thế của Lâm Ẩn lúc này.
Đây mới là người đàn ông mà cô ả muốn có được.
Lật tay trái hô mưa, lật tai phải gọi gió là như thế nào?
Chính là Lâm Ẩn!
Tập đoàn tài phiệt của Thất Tinh, nhà họ Từ ở thủ đô, từng thế lực mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi đều bị anh coi như con kiến hôi mà dí.
Năm thế gia đẳng cấp tại thủ đô, nhà họ Triệu, nhà họ Ninh, nhà họ Tề, đều nghe theo lệnh của anh, hô mưa gọi gió!
Tiêu diệt nhà họ Văn, chấn hưng nhà họ Tề, lấn át nhà họ Từ, phù trợ nhà họ Ninh! Tất cả những chuyện lớn ảnh hưởng đến tình thế của thủ đô dạo gần đây dường như đều có bóng dáng của Lâm Ẩn!
Tất cả như do một tay anh chơi đùa nhào nặn!
“Bác Sở, bác thấy Lâm Ẩn thế nào?”, Triệu Linh Nhi nhìn Sở Kinh Vân im lặng đứng bên cạnh mình, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Sở Kinh Vân nghiêm trọng, tràn đầy sợ hãi.
“Cô chủ, tôi, tôi không dám đánh giá người này”, Sở Kinh Vân hổ thẹn, thở dài nói: “Hay là nên nói, tôi không xứng để đánh giá người này!”.
Triệu Linh Nhi giật mình, không ngờ bác Sở lại nói bản thân không xứng để đánh giá Lâm Ẩn!
Phải biết, bác Sở là người đã đi theo cụ nhà của cô ả mấy chục năm liền, Triệu Linh Nhi từng nghe ông mình nói, nếu không phải năm đó ông cô ả cứu mạng bác Sở, thì với thực lực và địa vị võ đạo của mình, bác Sở sẽ không chịu làm một quản gia của nhà họ Triệu đâu.
Bác Sở có lai lịch vô cùng lớn trong giới cao thủ lánh đời!
Vậy mà khi đối mặt với Lâm Ẩn, ông ấy cũng phải tự hạ thấp thân phận của mình!
“Bác Sở, vậy bác có thấy được thực lực võ học của anh ấy không?”, Triệu Linh Nhi tò mò hỏi.
Bác Sở lắc đầu nói: “Tôi không nhìn thấu được người này, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại thâm sâu khó lường. Trong võ đạo, người giỏi hơn sẽ là thầy, nếu xét về võ học, có khi tôi còn phải gọi cậu ta là tiền bối”.
Nghĩ đến thân thủ như thần của Lâm Ẩn vừa nãy, Sở Kinh Vân thở dài: “Người này, liệu có ai bì kịp?”.
Triệu Linh Nhi nghe vậy, trong lòng nghi ngờ, lại có chút không phục, Lâm Ẩn thật sự giỏi như vậy sao? Liệu cô ả còn cơ hội để theo đuổi Lâm Ẩn nữa hay không?
Danh Sách Chương: