Lão thiên sư dặn dò Tửu Đạo Nhân mấy câu rồi trở về núi Long Hổ bế quan.
Việc Thanh Trích Tiên sắp đột phá Thiên Tiên cảnh đem lại áp lực rất lớn cho lão thiên sư, nếu sau khi Thanh Trích Tiên đột phá Thiên Tiên muốn ra tay với núi Long Hổ, núi Long Hổ không có người giúp đỡ chưa chắc là đối thủ của nhà họ Thanh.
Lâm Ẩn cũng rất lo lắng, sau khi trở về Lang Gia thì bước vào trạng thái bế quan,
Nguyên khí thiên địa trong núi Lang Gia bây giờ đã gần bằng trong bí cảnh Côn Luân, một vài tinh nhuệ của nhà họ Lâm và Long Phủ đều tu luyện trong núi Lang Gia quanh năm, nhà họ Lâm cũng biết kẻ thù của mình không ở thế giới thường mà là người trong tiên cảnh, cho nên ai cũng đều cố gắng tu luyện.
Núi Lang Gia không ngừng phát triển.
Tửu Đạo Nhân cũng đến Lang Gia theo Lâm Ẩn, bắt đầu bế quan, hai người hẹn ba tháng sau sẽ cùng nhau đi đến rừng Ma Quỷ.
Dù là Tửu Đạo Nhân không mời anh, anh cũng định đi xem thử rừng Ma Quỷ, Lâm Kình Thương vì giúp anh nên bị Santa lừa gạt, vào rừng Ma Quỷ đã nhiều năm không có tin tức, anh cũng muốn đi tìm kiếm xem sao.
…
Mà lúc này thế giới bên ngoài đang vô cùng xôn xao.
Bên phía nước Mã Lai xảy ra chuyện lớn như thế, rất nhiều người đánh nhau đều không tránh đi người bình thường, mấy người bình thường nhanh chóng đăng video lên, sự kiện tiên nhân đã dần lắng xuống khoảng thời gian trước lại bị lật lên một lần nữa.
Bây giờ người trên đời đều biết có một nhóm võ giả võ nghệ cao cường biết bay, ai cũng rất hâm mộ, thậm chí có một vài người có giấc mộng võ hiệp đều từ chức, cả thế giới tìm kiếm võ giả muốn xin gia nhập vào trong đó.
Nhưng đa số người đều đã được định sẵn là trở về tay không.
Cho dù tìm thấy người hiểu võ đạo thật sự cũng chưa chắc có thể xin làm học trò, dù sao đạo không thể tuỳ ý truyền ra ngoài được, hơn nữa tập võ phải tốn rất nhiều tài nguyên, người thường hoàn toàn không thể gánh vác nổi cái giá của việc tập võ.
Nếu cứ cố tập võ mà không mua nổi dược liệu bổ sung khí huyết, luyện tập đến cuối cùng chẳng những không ra cái gì mà còn để lại gốc bệnh trong người.
Bên phía núi Lang Gia cũng từng có cao thủ Thần cảnh đánh nhau, vẫn có người đồn đãi trên mạng là núi Lang Gia có thần tiên, sau khi chuyện lần này bùng nổ, rất nhiều người đều đến núi Lang Gia muốn tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng đều bị trận pháp của Công Dương Báo dễ dàng ngăn lại, khiến bọn họ đi một vòng trong núi, sau đó xuống núi ở một bên khác, người xuống núi còn tưởng rằng mình đã đi dạo một vòng núi Lang Gia mà không thu hoạch được gì nữa.
…
Sân bay quốc tế Trung Hải.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua.
Tửu Đạo Nhân và Lâm Ẩn cũng xuất phát, đến rừng Ma Quỷ ở Cực Bắc.
Hai người không lựa chọn bay tới đó, dù sao khoảng cách quá xa, rừng Ma Quỷ nằm ở phương Tây, là phạm vi thế lực của Toà Thánh và Huyết Tộc, bay qua vừa tốn thời gian vừa lãng phí chân nguyên trong người, nếu bị phục kích thì rất khó ứng phó.
Trong ba tháng, Lâm Ẩn đã đổi công pháp chủ tu thành bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, bí quyết Tinh Thần Luyện Thể cũng nhờ sự trợ giúp của đan dược Sơn Hải Thiên Tiên để lại trực tiếp tu luyện đến tầng thứ tư, bây giờ dù là một kích toàn lực của cao thủ Địa Tiên sơ kỳ cũng không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của anh, chỉ có cao thủ trên Địa Tiên sơ kỳ mới có thể đấu với anh một trận.
Bây giờ anh phối hợp với Tửu Đạo Nhân, dù gặp phải Địa Tiên yếu một chút cũng có thể giết chết.
Đáng tiếc Sơn Hải Thiên Tiên chỉ để lại một viên đan dược, đan dược này dù ở Triều Thiên Cung cũng là đan dược đứng đầu, Sơn Hải Thiên Tiên cũng đã tốn rất nhiều sức mới có được đan dược này, cũng không có viên thứ hai nữa.
“Chào anh, cho hỏi anh là võ giả sao?”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Ẩn.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nhìn tới đây với ánh mắt trông mong, bọn họ rất trẻ, đoán chừng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi học đại học, hoạt bát đáng yêu, cả người tràn đầy sức sống.
“Có thể xem là vậy!”
Lâm Ẩn gật đầu.
“Cuối cùng cũng gặp được một vị võ giả, tớ đã nói sao Long Quốc không có võ giả được, võ giả của Long Quốc chúng ta chắc chắn mạnh hơn Mã Lai bên kia nhiều”.
“Tớ đã nói rồi mà, anh ấy và ông lão bên cạnh anh ấy mặc đồ cổ trang, tóc dài tung bay, chắc chắn là một cao thủ, không phải kẻ lừa đảo như trước kia đâu”.
“Xin chụp ảnh, xin chụp ảnh”.
Ba cô gái đứng cùng nhau trò chuyện ầm ĩ.
Tửu Đạo Nhân không cảm thấy hứng thú với chuyện của thế giới thường lắm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý quan tâm đến mấy cô gái trẻ tuổi này.
Mấy nam sinh ở bên cạnh bọn họ cũng có người gật đầu theo, mắt phát sáng nhìn Lâm Ẩn, ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Bọn họ đều là du học sinh, ở cái tuổi này đi du học nước ngoài thì điều kiện gia đình đều không tệ lắm, nhưng bây giờ chỉ có võ giả mới là đối tượng được mọi người hâm mộ.
Nhưng trong đó có hai nam sinh khinh thường nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Huyên Huyên, A Nhã, Đồng Đông, mấy cậu đừng để bị lừa, trên thế giới này làm gì có nhiều võ giả như thế chứ, người này còn trẻ như vậy nữa, chắc chắn là một tên lừa đảo”.
“Đúng vậy”, một nam sinh khác cũng gật đầu nói: “Huyên Huyên, anh họ của bạn cùng phòng Mike của tớ là một võ giả thật sự, đợi khi đến Bắc Quốc rồi, tớ có thể dẫn cậu đi gặp võ giả thật sự, chứ không phải những kẻ giả mạo này, võ giả thật sự sao có thể ẻo lả như vậy được?”
Những người khác nghe thấy lời nói của hai người cũng nửa tin nửa ngờ.
Trong khoảng thời gian này người giả mạo võ giả thật sự rất nhiều, không ít thiếu nam thiếu nữ ngây thơ đều bị lừa.
Khó đảm bảo hai người trước mặt không phải kẻ lừa đảo.
“Các cậu đừng nói bậy”, cô gái tên Huyên Huyên quát khẽ một tiếng, áy náy nói với Lâm Ẩn: “Ngài võ giả, thật ngại quá, bạn của tôi cũng chỉ lo chúng tôi bị lừa thôi, ngài có thể chụp với chúng tôi một tấm ảnh không?”
“Không sao, chụp ảnh chung thì thôi đi!”
Lâm Ẩn lắc đầu, anh vẫn không đến mức chấp nhặt với mấy đứa nhỏ.
Anh thấy hơi khó hiểu.
Trước kia, ngay cả võ giả bảng Nhân cũng sống lánh đời, người bình thường hoàn toàn không hiểu rõ về sự tồn tại của bọn họ, nhưng bây giờ một đám sinh viên bình thường cũng biết về võ giả, còn vô cùng kính ngưỡng nữa.
“Huyên Huyên, tớ đã nói anh ta là kẻ lừa đảo mà, cậu xem đi, chụp ảnh chung mà anh ta cũng không dám, chắc chắn là sợ chúng ta vạch trần anh ta rồi”, nam sinh khinh thường nói.
“Hạ Siêu, cậu im đi!”
Huyên Huyên trừng nam sinh, lại nói với Lâm Ẩn: “Thật ngại quá, đã làm phiền rồi”.
Tuy trong lòng có hơi tò mò với Lâm Ẩn, nhưng nếu người ta đã từ chối, gia giáo của cô ấy không cho phép cô ấy làm ra chuyện quá khác người. Nói xong, cô ấy bèn cười áy náy với Lâm Ẩn, xoay người rời khỏi.
“Xì!”
Lúc gần đi, Hạ Siêu còn cười khinh thường.
Lâm Ẩn cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, trực tiếp nhắm mắt lại.
Máy bay bay thẳng đến thủ đô của Bắc Quốc, sau khi bay mười tiếng, cuối cùng hai người cũng đã đến nơi.
Bắc Quốc cách Bắc Cực Băng Nguyên chỉ mấy trăm kilomet, sau khi đến Bắc Cực Băng Nguyên lại đi thêm ba trăm kilomet sẽ đến rừng Ma Quỷ, nhưng Bắc Quốc vẫn luôn xem rừng Ma Quỷ là cấm địa, xung quanh có lưới sắt ngăn cản, gần đó cũng không có mấy ai.
Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân mới vừa xuống máy bay đã thấy một đám kỵ sĩ của Toà Thánh đi ra ngoài sân bay, hai kỵ sĩ đi đầu là kỵ sĩ bạc Thần cảnh, còn có ba kỵ sĩ đồng Thần cảnh, những người khác cũng có thực lực bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên, có lẽ là người của Toà Thánh bên ngoài bí cảnh.
Tuy bọn họ không mặc đồng phục của Toà Thánh, nhưng ánh sáng trên người bọn họ ở trong mắt Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân giống như đom đóm trong đêm đen vậy.
“Xem ra phải trì hoãn việc đến rừng Ma Quỷ rồi”.
Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói.
Danh Sách Chương: