"Cho anh một cơ hội?" Lâm Ẩn cười lạnh: "Quay hình miễn phí? Không cần đoàn xe hơn bạc triệu nữa à?"
"Sếp Lâm, tôi sai rồi! Lúc nãy tôi có mắt mà như mù, tuyên truyền cho nhân vật như cậu là vinh hạnh của tôi!" Hồ Kim Vượng trưng khuôn mặt tươi cười mà bảo: "Tôi không cần đoàn xe nào cả, chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội là được, tôi chắc chắn sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt đối khiến sếp Lâm hài lòng!"
"Muộn rồi." Lâm Ẩn nói rất thản nhiên, anh nhâm nhi tách trà, sau đó chậm rãi đứng dậy, không muốn để ý đến tên này nữa.
"Sếp Lâm, đừng đi mà, đợi tôi nói xong đã, tôi có nhiều fan lắm, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu quả tuyên truyền vô cùng tốt!" Hồ Kim Vượng vội nói rồi chạy đến cầu xin, chỉ sợ Lâm Ẩn bỏ đi.
Anh ta thật sự rất sợ, Tưởng Kỳ là người như thế nào chứ, tiền và quyền trong tay lớn đến mức không tưởng tượng được, quăng cục tiền ra thôi cũng có thể đập chết anh ta, chứ đừng nói chi là còn có các hợp đồng chính sách vô cùng quan trọng với chủ tịch Lý - người đã một tay nâng anh ta lên.
Chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến anh ta tan tác sự nghiệp. Bởi vì anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi.
"Cút sang một bên! Sếp Lâm nói nghe không hiểu sao? Còn muốn cản đường nữa?" Tưởng Kỳ quát mắng, dọa Hồ Kim Vượng không dám đến gần nữa, mặt anh ta ngập tràn vẻ cay đắng.
"Chủ tịch Tưởng, hãy cho tôi một cơ hội được thể hiện tài năng đi!" Hồ Kim Vượng vội ôm lấy cẳng chân Tưởng Kỳ, làm vẻ mặt sắp khóc chết để khẩn cầu ông ta.
Ầm!
Tưởng Kỳ dễ dàng đá văng Hồ Kim Vượng ra, khiến anh ta nằm cuộn trên đất run lẩy bẩy.
"Cậu đúng là không có lòng tự trọng!" Tưởng Kỳ lạnh giọng nói: "Cậu thì có tài cán gì? Không có tiền bạc nâng đỡ, cậu là cái thá gì chứ? Công ty của sếp Lâm hợp tác với cậu, quay hình cho cậu, đó là cơ hội ngàn năm có một, mà cậu lại không biết điều, chẳng ai cứu nổi cậu đâu!"
"Hết một phút rồi. Hồ Kim Vượng, về nói chuyện với chủ tịch Lý đi, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ không có bất kỳ vai diễn hay cơ hội thể hiện nào nữa." Tưởng Kỳ trầm giọng nói.
Để đối phó với thứ bị tiền tài đắp nặn như Hồ Kim Vượng, muốn trở mình thì đúng là rất khó khăn. Hơn nữa người như thế chẳng có tài năng thực tế nào, vì vậy vô cùng sợ sẽ mất đi đồng tiền chống đỡ mình, không có tài nguyên thì anh ta không thể nổi lên được.
"Ơ?" Hồ Kim Vượng vô cùng khiếp sợ, lúc này mới phát hiện hình như Lâm Ẩn không đơn giản như vẻ bề ngoài, ngay cả Tưởng Kỳ khi nói chuyện cũng tôn trọng Lâm Ẩn đến vậy luôn?
Rầm!
Hồ Kim Vượng bỗng xông đến cửa, quỳ xuống với Lâm Ẩn, chắp tay cầu xin.
"Sếp Lâm, tôi quỳ xuống van cầu cậu, cho tôi một cơ hội đi! Đừng để chủ tịch Lý đóng băng hoạt động của tôi!" Hồ Kim Vượng đau khổ mà cầu xin.
"Đóng băng? Tôi không khiến anh thân bại danh liệt, vạch trần bộ mặt thật của anh là đã cho anh cơ hội rồi." Lâm Ẩn lắc đầu, nói rất thản nhiên: "Anh vốn dĩ chẳng có thực lực gì, vậy mà còn muốn làm ngôi sao màn bạc?"
Kiểu người lừa đời lấy tiếng như này đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi kiểu này mà lại khoe khoang trước mặt công chúng để làm ô nhiễm không khí.
"Cút ngay! Còn cản đường sếp Lâm nữa thì cơm cũng không còn cho cậu ăn đâu!"
Chủ tịch Tưởng tức giận vô cùng, đá văng Hồ Kim Vượng đang quỳ gối chặn trước cửa.
Lâm Ẩn chắp tay đi ra khỏi phòng, Tưởng Kỳ theo sau, cả khuôn mặt của Hồ Kim Vượng đều tràn ngâp vẻ tuyệt vọng, như thể đã bị trút hết sức lực, cả người xụi lơ quỳ bệt xuống đất.
Đắc tội phải một nhân vật tai to mặt lớn thần bí, anh ta đã không thể nổi tiếng nữa rồi.
Người đã lên đến đẳng cấp này như Lâm Ẩn, chỉ thuận miệng nói một câu thôi là đã có thể thay đổi số phận của một đời người.
Phòng tiếp khách, Lâm Ẩn không có biểu cảm gì, đi trên thảm đỏ.
"Sếp Lâm, cậu yên tâm, tên Hồ Kim Vượng này tôi sẽ xử lý thẳng tay, ông chủ tập đoàn giải trí của bọn họ có vài chuyện làm ăn vô cùng quan trọng với tập đoàn Hải Dương chúng ta." Tưởng Kỳ ở bên nói với giọng cung kính: "Thưa sếp Lâm, tôi sẽ báo cáo cho cậu chuyện của tập đoàn Latinh lúc trước."
Lâm Ẩn khẽ gật đầu: "Nói đi, tập đoàn Latinh đã làm chuyện gì trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải."
"Quan trọng nhất là lần gọi thầu dự án khu Khoa - Kỹ trước đã bị bọn họ đoạt mất." Tưởng Kỳ dè dặt nói tiếp: "Không tổn thất quá nhiều, nhưng đó là hành động vô cùng gây khích với quyền uy của tập đoàn chúng ta ở trong giới."
"Hơn nữa, tập đoàn Latinh nhúng tay vào tất cả các ngành nghề." Tưởng Kỳ vẫn nói tiếp: "Tài chính của bọn họ rát dồi dào, thủ đoạn thương mại cũng rất cứng rắn. Ném ra một dự án khu Khoa - Kỹ mới, muốn xây dựng khu dân cư cao cấp, quảng trường thương mại, phố mua sắm, cao tầng xa hoa, câu lạc bộ, nhà hàng ở trong đấy, thành lập một chuỗi sinh thái kinh tế đồ sộ."
"Hành động rất lớn, chúng muốn thông qua dự án lớn khu Khoa - Kỹ này, bước một bước chắc nịch, chèn ép tất cả các ngành nghề, trở thành ông trùm giới kinh doanh tỉnh Đông Hải." Tưởng Kỳ nghiêm mặt nói.
Ban đầu ông ta đã được tài chính hùng hậu của sếp Lâm chống lưng cho, lại cùng hợp tác với người mạnh là Thẩm Tam, trong giới kinh doanh tỉnh Đông Hải gần như là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhưng tập đoàn Latinh này vừa đến là đã ra đòn phủ đầu cướp ngay một miếng bánh lớn, hoàn toàn là một đối thủ đáng gờm, còn có ý đồ xây dựng khu Khoa - Kỹ, nuốt một hơi hết các miếng bánh béo bở trong những ngành nghề khác.
Nhất là đám thủ đoạn thương mại của đám người kia quả thật rất cao tay, dùng các thủ đoạn chiếm đoạt, lật đổ, chèn ép trên phương diện tài chính rất thành thạo, còn có một thế lực ngầm rất mạnh mẽ, trừ tập đoàn Hải Dương của ông ta ra, các xí nghiệp khác ở thành phố Thanh Vân căn bản không phải là đối thủ của tập đoàn Latinh, chỉ như một đám dê béo chờ bị xâu xé điên cuồng.
"Nghe nói bữa tiệc giới doanh nhân lần này còn có hội nghị thương mại của dự án khác ngoài thành Khoa - Kỹ kia?" Lâm Ẩn hỏi.
"Đúng vậy, sếp Lâm, lần này tôi mời cậu đến đây là vì ngoài chuyện báo cáo tình hình, còn muốn cậu làm chủ hoạt động thương mại lần này nữa." Vẻ mặt Tưởng Kỳ rất nghiêm túc: "Tập đoàn Latinh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đã sớm tuyên bó sẽ thầu hết các dự án của khu Khoa - Kỹ, lần này cũng đã phải đoàn đại biểu thương mại đến."
"Không biết sếp Lâm định xử lý bọn họ thế nào?"
Lâm Ẩn thản nhiên nói: "Nếu đụng độ trên thương trường, vậy cứ dùng cách thức chính quy trong giới kinh doanh đi. Miễn bị nói chúng ta bắt nạt bọn họ, nếu muốn so tiền, bọn họ không so nổi tôi đâu."
"Vâng!" Ánh mắt Tưởng Kỳ vô cùng kích động, chỉ chờ câu nói này của sếp Lâm.
Những ngày qua bị tập đoàn Latinh cản đường quá nhiều, gần như sứt đầu mẻ trán. Sếp Lâm nói một câu là đã làm ông ta yên lòng ngay, hoàn toàn không còn sợ vấn đề tài chính về sau có đủ hay không nữa.
Với năng lực của sếp Lâm, Tưởng Kỳ vô cùng tin tưởng, không mảy may nghi ngờ.
Chỉ chốc lát, Lâm Ẩn cùng Tưởng Kỳ đã đi đến một phòng hội nghị xa hoa được trang trí kiểu Tây, bên trong phủ kín thảm đỏ, đã có đông đúc người đi qua đi lại, còn có mấy doanh nhân nước ngoài nữa.
Lâm Ẩn và Tưởng Kỳ vào trong phòng bao độc nhất ở trên lầu, đây là phòng riêng cho khách quý, cố ghế ghi rõ là chỗ của tập đoàn Hải Dương.
Ngoài ra còn có các chỗ ngồi khác, tất cả đều là tập đoàn tài phiệt đứng đầu thành phố Thanh Vân.
"Ồ? Người của tập đoàn Hải Dương đến rồi à? Tưởng Kỳ, lần trước ông không đủ tiền để đấu thầu, không có tài chính mà còn đến đây cạnh tranh dự án với tập đoàn Latinh chúng tôi ư?"
Một cô gái trẻ tóc vàng đứng ở dưới lầu nói vọng lên với giọng châm chọc, khẩu âm tiếng Long Quốc nghe rất kỳ lạ.
Danh Sách Chương: