“Chuyện này... ChúTrương, chuyện này nhà các người...”.
Ông Tiền ôm mặt, bị hai vệ sĩ mặc vest đỡ ra ngoài, vẻ mặt có hơi không cam lòng.
Bọn họ vẫn luôn khinh thường cả nhà Trương Kỳ Mạt.
Kết quả, hôm nay lại bị thẳng tay vả mặt, cảm giác mất cân bằng trong lòng rất khó chịu.
Vốn định đến lên mặt với cả nhà Trương Kỳ Mạt.
Nhưng người đánh bọn họ lại là Tạ Văn Sinh.
Bọn họ coi thường cả nhà Trương Kỳ mạt, cũng dám tới cửa gây khó dễ.
Nhưng lại không thể đặc tội nổi Tạ Văn Sinh, bị vả mặt cũng không dám nói gì.
“Làm sao? Các người còn không phục? Còn muốn ở đây gây chuyện sao?”.
Tạ Văn Sinh hùng hổ quát lớn hỏi.
“Hả? Không, không dám. Tổng giám đốc Tạ, anh, anh đừng tức giận”.
Ông Tiền bụm mặt, vội vàng nói không dám.
Cứ như vậy, vợ chồng Lư Thái Hà cố nén cơn giận, ngoan ngoãn rời khỏi bệnh viện.
Sau khi dạy dỗ hai người kia xong, Tạ Văn Sinh xoay người, thay đổi thái độ, khom lưng, cung kính nói: “Cô Lâm, cô còn có gì căn dặn nữa không?”.
Sắc mặt Trương Kỳ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nói: “Không có chuyện gì, phiền ông Tạ rồi”.
“Không dám! Cô Lâm nhất định đừng nói như vậy, có thể làm việc cho cô Lâm và cậu Lâm, đó chính là phúc phận của tôi, mấy lời làm phiền này tôi nào dám nhận”, Tạ Văn Sinh có chút sợ hãi nói.
Trương Kỳ Mạt nhìn thoáng qua Tạ Văn Sinh, cũng không nói thêm gì nữa.
Cô cũng đã từng chứng kiến uy thế của Lâm Ẩn ở thủ đô.
Biết được, đàn em của Lâm Ẩn luôn tuyệt đối cung kính với anh.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa, lúc anh Lâm nằm viện, phải phiền các ông vất vả trông coi đợi lệnh ở bên ngoài rồi”, Trương Kỳ Mạt nghiêm nghị nói.
“Không vất vả, đây chính là bổn phận của tôi”, Tạ Văn Sinh cung kính nói.
“Vậy, tôi xin lui xuống trước, không quấy rầy cô Lâm nữa”.
Nói xong, Tạ Văn Sinh dẫn người lui ra ngoài hành lang.
Vào thang máy, Tạ Văn Sinh thở phào một hơi, lau mồ hôi. Ở chung cùng với nhân vật có thân phận tôn quý như cô Lâm, trong lòng ông ấy luôn chịu áp lực cực lớn.
Cho dù cô Lâm thoạt nhìn chỉ là một người phụ nữ tao nhã lịch sự, nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm.
Đây, chính là uy nghiêm của bề trên.
Cho dù có bất cứ hành động nào, ở trong mắt kẻ dưới, chỉ giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập uy nghiêm.
“Kỳ Mạt, người, người vừa rồi là đàn em của Lâm Ẩn sao?”.
Chờ đến khi người kia rời đi, Lư Nhã Huệ vội vàng đứng lên hỏi.
Vừa rồi khi Tạ Văn Sinh bước vào, vợ chồng họ đều giữ im lặng.
Dẫu sao, khí thế và dáng điệu của Tạ Văn Sinh luôn khiến họ có cảm giác khó lường, căn bản không dám nói chuyện.
Trương Kỳ Mạt gật đầu, nói: “Coi là như vậy đi, cũng không phải rất thân quen”.
“Không ngờ đấy, xem ra đàn em nào của Lâm Ẩn cũng có thế lực rất lớn”, Lư Nhã Huệ ngạc nhiên tấm tắc nói, con ngươi đảo quanh, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Kỳ Mạt, xem ra sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên rất nhiều. Đàn em của Lâm Ẩn kính trọng con như vậy, vừa rồi con đúng là vô cùng khí phái. Mẹ thấy sau này cả nhà Lư Thái Hà cũng không dám tới huênh hoang nữa”.
“Bố mẹ, hai người đừng gây chuyện hay suy nghĩ linh tinh gì nữa. Đây là mạng lưới quan hệ của Lâm Ẩn, hai người đừng thấy Lâm Ẩn có thế lực lớn, sau đó thích làm thế nào thì làm”, Trương Kỳ Mạt nghiêm nghị nói: “Hiện tại con chỉ muốn Lâm Ẩn sớm tỉnh lại, những chuyện khác không muốn nói nhiều nữa”.
Nói đoạn, Trương Kỳ Mạt xoay người đi vào phòng bệnh của Lâm Ẩn.
Trong lòng cô rất rõ ràng mẹ đang tính toán điều gì.
Họ chỉ biết đến tiền tài và thế lực.
...
Tỉnh Đông Hải, thành phố Thanh Vân.
Bệnh viện trung tâm thành phố Thanh Vân.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lái vào bệnh viện, theo sau là mấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Cảnh tượng này khiến người đi đường đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi chiếc Rolls-Royce Phantom này ai ai ở thành phố Thanh Vân cũng có thể nhận ra. Đây chính là xe của Thẩm Tam Gia uy danh ngất trời ở thành phố Thanh Vân.
Nói đúng hơn là, xe của Thẩm Tam Gia quản lý thay Lâm Ẩn.
Giá trị của chiếc xe này không là gì cả, nhưng ở thành phố Thanh Vân, nó là đại diện tượng trưng cho thân phận và địa vị.
“Sao rồi? Viện trưởng Lý nói sao?”.
Thẩm Tam xuống xe, vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi.
Từ một chiếc xe thương vụ khác, Tưởng Kỳ mặt mày nặng nề đi tới.
“Bàn xong rồi. Tôi đã dặn viện trưởng Lý sắp xếp một đội ngũ nhân viên y tế hàng đầu, còn chuẩn bị biệt thự dành riêng để chữa bệnh tốt nhất rồi”, Tưởng Kỳ nghiêm nghị nói: “Bây giờ đang sắp xếp, chọn một nơi bí mật, xem lúc nào hợp lý là có thể phái đội ngũ chuyên nghiệp tới, sau đó bí mật đón sếp Lâm về địa điểm bí mật để điều dưỡng”.
“Được rồi, mau làm xong chuyện này đi, cái bệnh viện huyện bé tí kia chắc chắn không thể chữa trị được vết thương của anh Lâm”, Thẩm Tam gật đầu, nghiêm nghị nói.
Hai người trở về thành phố Thanh Vân, đã lập tức liên hệ bệnh viện có điều kiện chữa trị tốt nhất, chuẩn bị đón Lâm Ẩn trở về thành phố Thanh Vân điều trị.
Sự an toàn của Lâm Ẩn, là chuyện quan trọng nhất trong lòng họ.
“Lâm Thanh Diệp kia là người như thế nào? Anh đã điều tra ra được lai lịch của gã ta chưa?”, Tưởng Kỳ sắc mặt nặng nề mở miệng hỏi.
“Khó nói lắm, không thể tra ra được lai lịch của người này, hình như là tới từ thủ đô, cũng nghe nói là từ tỉnh Thương Châu tới đây”, Thẩm Tam nói: “Tên này khí thế hung hăng, đã đập phá mấy công ty trong thành phố rồi”.
“Chúng tôi không đối phó được gã ta, giờ đang trốn tránh”.
Thẩm Tam băn khoăn nói: “Tôi còn nghe nói, sản nghiệp của anh Lâm ở thủ đô cũng bị người này thu hồi, tự xưng có cùng chung xuất thân gia tộc với anh Lâm, nên tới lấy sản nghiệp của anh Lâm...”.
“Chuyện này quá phức tạp. Tôi cũng nhận được điện thoại của ông Vu Tắc Thành ở thủ đô, dò hỏi tình hình của sếp Lâm, nhưng tôi không nói cho ông ấy biết. Tình hình này, các anh em sếp Lâm để lại thủ đô đã không khống chế được được nữa, hai chúng ta sợ là cũng không ngăn nổi”, Tưởng Kỳ thở dài nói: “Chuyện của chúng ta bây giờ đó là chăm sóc tốt cho sếp Lâm trước, hi vọng sếp Lâm sớm ngày bình phục, sẽ xử lý mọi chuyện”.
“Chỉ có thể như vậy, kẻ dưới như chúng ta chỉ có thể làm tốt phận sự của mình, đợi anh Lâm bình phục. Mau chóng sắp xếp xong địa điểm, xử lý xong chuyện đổi bệnh viện cho anh Lâm, đây mới là chuyện quan trọng nhất”, Thẩm Tam trịnh trọng gật đầu: “Nếu Lâm Thanh Diệp kia truy hỏi tình hình của anh Lâm, hai chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ ra ngoài”.
Tưởng Kỳ trịnh trọng gật đầu, nói: “Chuyện này tôi biết, tình hình của anh Lâm, tôi không nói với bất cứ kẻ nào, cho dù là đàn em của sếp Lâm ở thủ đô – Vu Tắc Thành, tôi cũng không nói một tiếng nào với ông ấy”.
Tin tin tin!
Ngay khi hai người còn đang thương lượng hết đường xoay xở.
Một chiếc xe thể thao màu xanh lam bỗng nhiên lao vào bệnh viện, xông thẳng tới trước mặt hai người, rất kiêu ngạo bấm còi.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặt áo sơ mi thêu hoa, tháo kính râm xuống, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Thẩm Tam và Tưởng Kỳ.
“Thẩm Tam? Tưởng Kỳ? Không sai chứ? Trốn cũng kỹ đấy, làm ông đây tìm các người mấy ngày rồi”, Lâm Thanh Diệp cười lạnh lùng.
“Nói đi, ông chủ của các người, Lâm Ẩn giờ đang ở đâu? Đừng ép tôi phải động thủ”.
Danh Sách Chương: