“Cậu nói cái gì?”.
Doãn Đại Cừu giận tím mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
“Cậu lặp lại lần nữa thử xem?”.
Lời này của Lâm Ẩn thật sự là không coi ai ra gì mà!
Có thể nghi ngờ nhân phẩm của cậu ta, nhưng đừng nghi ngờ thẩm mỹ của cậu ta?
Đây không phải đang nói cậu ta khinh thường con gái ông ta sao?
Lâm Ẩn không thèm giải thích.
Hades đứng bên cạnh anh cười lạnh một tiếng, giễu cợt: “Cái đồ béo ngu ngốc, ông còn muốn sếp Lâm nói rõ ràng hơn nữa à?”.
“Với chút nhan sắc này của con gái ông, cho dù cởi sạch đưa đến cửa, sếp Lâm cũng lười nhìn thêm một cái ấy chứ”.
Hades nói chuyện không hề khách sáo chút nào. Chỉ với người phụ nữ tên Doãn Băng kia cũng dám không biết xấu hổ vu oan cho sếp Lâm như vậy? Còn dám mắng sếp Lâm nửa đời chưa từng thấy phụ nữ?
Hắn ta đi theo sếp Lâm từng thấy phụ nữ chủ động nhào vào lòng anh, tuỳ tiện chọn ra một người, không biết nhan sắc, khí chất còn hơn Doãn Băng bao nhiêu lần nữa.
“Con mẹ nó, anh muốn chết hả? Dám sỉ nhục chị tôi như thế!”, Doãn Quân quơ nắm đấm, dáng vẻ cực kỳ tức giận, hung ác trừng Hades và Lâm Ẩn.
“Anh! Anh!”, Doãn Băng bị những lời này của Hades làm đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bố, vệ sĩ của tên họ Lâm này lại dám sỉ nhục con như thế!”, Doãn Băng ra vẻ uất ức.
“Cậu to gan ghê nhỉ! Hôm nay không có cách nào nể mặt chú em Sở nữa rồi, bắt lấy cậu ta cho tôi!”, Doãn Đại Cừu cực kỳ giận dữ quát.
Dứt lời, mấy vệ sĩ mặc vest phía sau Doãn Đại Cừu lạnh lùng đi về phía Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, cậu dám sỉ nhục con gái tôi như vậy?”, Doãn Đại Cừu lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi phải bẻ gãy một cánh tay của cậu!”.
“Đánh gãy tay cậu ta cho tôi!”.
Ông ta ra lệnh một tiếng, mấy tên vệ sĩ lập tức xông lên muốn bắt người.
Lâm Ẩn thờ ơ lắc nhẹ ly đế cao trong tay, nhấp một ngụm.
Hades ở đằng sau tiến lên, vặn vặn cổ, nở nụ cười lạnh lẽo.
Đối phó với nhân vật nhỏ thế này cũng không thể phiền sếp Lâm ra tay được.
“Không được, bác Doãn! Bác không thể động vào anh Lâm!”.
Sở Sở vội vàng chắn trước người Lâm Ẩn, đưa tay ngăn cản những vệ sĩ muốn tấn công.
“Bác Doãn, anh Lâm là khách quý của nhà cháu, tốt nhất bác nên nể mặt bố cháu một chút”, Sở Sở nặng nề nói.
Doãn Quân thấy Sở Sở chắn trước người Lâm Ẩn thì cực kỳ ghen tị: “Bố, phải ra tay bắt lấy tên Lâm Ẩn này, anh ta sỉ nhục chị của con như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta được! Chú Sở bên kia có thể giải thích sau, cứ đánh gãy tay Lâm Ẩn trước đã! Con tin chú Sở cũng là một người hiểu lý lẽ, chắc chắn sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của tên lừa đảo này”.
Bây giờ bố mình tức giận như thế rồi, cho dù tên vô dụng Lâm Ẩn này có Sở Hùng Sơn bao che cũng không thể dễ dàng thoát được.
Đánh gãy tay anh trước, chẳng lẽ Sở Hùng Sơn còn có thể vì nhân vật nhỏ như vậy mà trở mặt với nhà họ Doãn hay sao?
“Sở Sở, chị tránh ra đi, chuyện này chị đừng quan tâm, là tự tên họ Lâm kia tìm đường chết mà”.
Doãn Quân đi qua kéo tay Sở Sở, lợi dụng cơ hội sàm sỡ cô ấy.
Chát!
Hades tát một bạt tai lên mặt Doãn Quân, đánh đến cậu ta ngã lăn ra, bay xa mười mấy mét rồi rơi mạnh xuống đất.
“A!”.
Doãn Quân nôn khan mấy ngụm máu, bị đánh một bạt tai làm mặt mũi bầm dập, máu mũi ròng ròng, đau đến lăn lộn tại chỗ, dáng vẻ cực kỳ khôi hài.
“Anh… Anh dám để vệ sĩ của mình đánh tôi?”.
Doãn Quân tức giận ngút trời nhìn lại, Lâm Ẩn đang ngồi dựa trên một cái ghế lớn lắc ly rượu vang đỏ, cười như không cười nhìn cậu ta.
“Nghĩ mình là ai? Còn muốn lợi dụng cơ hội sàm sỡ? Mình là tên hèn hạ bẩn thỉu còn dám nói xấu sếp Lâm?”, Hades cười lạnh: “Với đồ rác rưởi như cậu, đánh cậu cũng làm bẩn tay sếp Lâm ấy chứ”.
“Đau quá! Bố! Tên họ Lâm này ngang ngược quá!”.
Doãn Quân che cái mặt nóng rát la to, trong lòng cực kỳ căm hận.
“Bao vây bọn họ, chuyện hôm nay không nói gì được nữa rồi!”.
Doãn Đại Cừu giận dữ vung bàn tay to, nặng nề ra lệnh.
Trong nháy mắt, đội vệ sĩ túm tụm bên cạnh lập tức hành động, hai mươi mấy tên vệ sĩ mặc âu phục xông tới.
Tên nào cũng không hẹn mà cùng thò tay vào túi áo khoác, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Trong túi của bọn họ để thứ gì, suy nghĩ bằng đầu ngón tay cũng có thể biết được.
“Lâm Ẩn, nhân lúc tôi còn chưa muốn giết người, bây giờ cậu lập tức quỳ xuống dập đầu với con gái và con trai tôi, chân thành xin lỗi ngay! Nể mặt Sở Hùng Sơn, tôi còn có thể tha cho cậu một mạng! Nếu không, chắc chắn cậu sẽ phải chết ở đây!”.
Doãn Đại Cừu ra dáng cực kỳ uy nghiêm, duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn.
“Trời ạ! Chuyện gì thế này? Ai chọc hội trưởng Doãn nổi giận rồi?”.
“Hội trưởng Doãn cũng dám trêu vào? Ai không biết hội trưởng Doãn là ông lớn của hai giới trắng đen chứ? Người trẻ tuổi họ Lâm kia là ai? Bị điên rồi sao?”.
“Không biết nữa, quá nóng nảy rồi? Làm ầm ĩ đến mức này, hình như còn ra tay đánh cậu chủ nhà hội trưởng Doãn? Chẳng lẽ cũng là cậu chủ nhà giàu nào đó đến Cảng Thành?”.
Doãn Đại Cừu vừa nổi giận đã khiến cả hội trường xôn xao.
Mấy người nổi tiếng mặc lễ phục đều vây quanh lại đây, tò mò đưa mắt nhìn Lâm Ẩn.
Trong mắt bọn họ, đây thật sự là một tin động trời.
Một khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ trong giới thượng lưu lại dám gây chuyện với ông lớn ở Cảng Thành - Doãn Đại Cừu?
“Cuối cùng ở đây xảy ra chuyện gì thế? Hội trưởng Doãn? Anh muốn làm gì vậy?”.
Lúc này, một giọng nói nghi ngờ vang lên.
Sở Hùng Sơn dẫn theo hai vệ sĩ riêng bước nhanh xuống lầu, vội vàng đi tới chỗ Lâm Ẩn ngồi.
Hội trường xôn xao cả lên khiến cho Sở Hùng Sơn kinh ngạc, thế nên ông ấy mới vội xuống lầu xem xét.
Sau đó đã thấy Doãn Đại Cừu lại có thể phái người bao vây Lâm Ẩn?
Trên trán ông ấy lập tức thấm ướt mồ hôi.
Má ơi, cậu Ẩn của thủ đô mà cũng dám cho người bao vây?
Doãn Đại Cừu đúng là không biết trời cao đất dày mà!
Cậu Ẩn thần thoại của thủ đô này, nhìn một vòng khắp Cảng Thành có ai đắc tội nổi chứ?
“Chú em Sở, chú tới đúng lúc lắm. Tên Lâm Ẩn này là khách quý chú mời đến à?”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt nói: “Mong chú cho tôi một lời giải thích, Lâm Ẩn này ở trong hội trường muốn làm gì thì làm, đùa bỡn ức hiếp con gái của tôi, còn cho vệ sĩ ra tay đánh con trai tôi nữa!”.
“Chú em Sở, không phải tôi lo chuyện bao đồng. Nhưng tôi khuyên chú đừng dẫn tên rác rưởi Lâm Ẩn này theo bên cạnh mình!”, Doãn Đại Cừu nặng nề nói.
Danh Sách Chương: