“Ông Musashi, ông định xử lý hai đàn em của Lâm Ẩn thế nào?”, Từ Bạch Hạc hỏi.
“Giết thôi, hai tên vô dụng không có chút giá trị nào”, Musashi Juro hờ hững nói.
Từ Bạch Hạc nói: “Ông Musashi, hai người kia vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn. Không bằng ông đưa bọn họ cho tôi xử lý đi”.
“Hả?”, Musashi Juro híp mắt nhìn về phía Từ Bạch Hạc: “Ông lại có mưu mô gì nữa rồi?”.
Từ Bạch Hạc nói: “Tuy hai người kia không phải thân tín của Lâm Ẩn, nhưng vẫn có sức mạnh không nhỏ ở vùng xám của thủ đô”.
“Ông giao hai người bọn họ cho tôi, tôi có thể nhanh chóng thôn tính khu thành cũ. Thậm chí trên hội nghị thượng đỉnh Thiên Long, tôi còn có thể ném hai người bọn họ ra để hăm doạ các thế lực tài phiệt muốn ủng hộ Lâm Ẩn nữa”, Từ Bạch Hạc nghiêm túc nói.
“Được, vậy giao hai người kia cho ông đấy”, Musashi Juro tuỳ ý nói.
Trong mắt ông ta, người bình thường như Thạch Thái và Đồ Sơn chỉ là kẻ yếu tựa như con kiến thôi, hoàn toàn không đáng để vào mắt.
“Tôi muốn đi sắp xếp kế hoạch hành động. Sau khi trở về, ông bảo cao thủ của gia tộc các ông và trưởng hộ vệ của tài phiệt Thất Tinh lập tức tới gặp tôi”, Musashi Juro chậm rãi đứng dậy, cực kỳ uy nghiêm ra lệnh.
“Được! Chúc ông Musashi thắng ngay trận đầu”, Từ Bạch Hạc nịnh nọt, nét mặt vui mừng.
Theo Từ Bạch Hạc thấy, lần này chắc chắn có thể khiến Lâm Ẩn đầu rơi máu chảy.
Chỉ hành động một lần đã có thể xoay chuyển tình huống rồi.
Một cao thủ xuất sắc như Musashi Juro, còn có cao nhân cụ nhà mời xuống núi và trưởng hộ vệ của tập đoàn Thất Tinh, và cả kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận như vậy. Sao Lâm Ẩn có thể chịu đựng được?
…
Ngày hôm sau.
Thủ đô, thành Thiên Long.
Khu thành mới đang trong trạng thái khởi công xây dựng, khắp nơi quang đãng, xung quanh không có một bóng người.
Vì hôm nay hội nghị thượng đỉnh Thiên Long tổ chức cuộc họp.
Đây là hội nghị cao cấp được tất cả mọi người ở thủ đô nhìn chằm chằm.
Gần như tất cả nhân vật có sức nặng trong giới thượng lưu quyền quý ở thủ đô đều phải đến tham gia.
Đương nhiên đại biểu tham gia ít nhất cũng phải là thế gia hạng hai ở thủ đô.
Nhà giàu quyền quý bình thường ngay cả tư cách xuất hiện trên đường phố ở thành Thiên Long cũng không có ấy chứ.
Lúc này trên đường lớn phồn hoa rộng lớn ở các khu thành khắp thủ đô có rất nhiều đoàn xe xa hoa cấp thế giới cực kỳ khí phách chạy ngang qua, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người đi đường.
Có thể nói các chiếc xe số lượng có hạn nổi tiếng gần như đều được lấy ra, tình cảnh cực kỳ hoành tráng.
Tất cả đoàn xe trên các khu thành lớn đều nhằm vào một hướng.
Đó chính là thành Thiên Long.
Lúc này, dưới toà nhà Trung Thiên Tinh Thần ở khu Trung Thiên.
Từng chiếc siêu xe màu đen trang trọng nghiêm túc đỗ bên đường.
Những vệ sĩ mặc vest vẻ mặt lạnh lùng khí chất khiến người ta sợ hãi đứng xếp hàng bên cạnh xe.
Trong toà nhà, Lâm Ẩn lạnh lùng bước chậm ra.
Đi bên cạnh anh là Ninh Khuyết và Vu Tắc Thành.
Còn mấy người Diệp Hắc và Long Dương thì đã sớm đứng chờ bên cạnh xe.
“Anh Ẩn”.
“Anh Ẩn”.
Các vệ sĩ đều cung kính chào hỏi.
“Sếp Lâm, tất cả nhân viên đều đã vào vị trí, có thể xuất phát bất cứ lúc nào”, Hades đứng bên ghế lái báo cáo.
“Xuất phát”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Sau khi Hades mở cửa xe ra, Lâm Ẩn ngồi xuống ghế sau, Ninh Khuyết ngồi lên ghế lái phụ.
Còn Vu Tắc Thành thì ngồi trên một chiếc xe khác, đi theo phía sau đoàn xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe khởi động, đoàn xe lục tục đuổi theo, vững vàng chạy về phía thành Thiên Long.
“Sếp Lâm, khi nãy người của nhà họ Triệu và nhà Công Tôn đều gọi điện thoại tới”, Ninh Khuyết quay đầu, nghiêm túc báo cáo: “Bọn họ đã đến thành Thiên Long rồi, chỉ đợi ngài đến thôi”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, đôi mắt sâu thẳm hỏi: “Người của nhà họ Từ đâu?”.
“Nghe nói là cụ Từ tự mình ra mặt, đoàn xe của nhà họ Từ đang trên đường đi tới thành Thiên Long rồi”, Ninh Khuyết nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn cười lạnh.
Vậy mà nhà họ Từ vẫn chưa hết hy vọng, đến bước này rồi còn muốn đưa cụ nhà ra, đúng là không sợ danh tiếng một đời mất sạch.
Cứ như vậy, đoàn xe chạy được mười mấy phút.
Đi tới một đường hầm dài vắng vẻ không người, xung quanh không có một chiếc xe.
Vừa đi được một nửa đường hầm, phía trước có mấy chiếc xe tải dừng lại chặn kín đường đi, giống như đã xảy ra sự cố gì vậy.
“Sếp Lâm, hình như không đúng lắm, phía trước có mấy chiếc xe tải chắn đường, không giống sự cố lắm, mà là do người làm ra”, Hades phanh xe lại, cảnh giác quay đầu báo cáo.
“Hả?”, Lâm Ẩn nhíu máy, lạnh lùng nhìn qua.
Bùm bùm bùm!
Mấy chiếc xe tải đằng trước đột nhiên phát nổ, ngọn lửa nhanh chóng bừng lên trong đường hầm, lực xung kích mạnh mẽ kéo đến.
“Rút ra ngoài!”.
Trong nháy mắt, Lâm Ẩn đột nhiên hiểu ra, giơ chân đá bay cửa, túm lấy Ninh Khuyết chạy nhanh ra ngoài, nhanh chóng chạy được một khoảng.
Cùng lúc đó, mấy chàng trai mặc vest trong mấy chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng phản ứng kịp, nhanh nhạy phá xe chạy ra.
Ầm ầm ầm ầm!
Ngọn lửa cuốn thẳng qua đây, lực xung kích đáng sợ đánh bay mấy chiếc siêu xe màu đen ra ngoài, khiến nó ngã xuống bên đường vỡ nát, tình cảnh vô cùng kinh khủng!
“A!”.
“A!”.
Có mấy chàng trai mặc vest kêu lên thảm thiết, cho dù lập tức chạy ra ngoài cũng bị ngọn lửa bao vây, có mấy người chết cháy ngay tại chỗ.
Trong đường hầm vén lên khói đen nghìn nghịt.
Lâm Ẩn dừng lại cách xa nơi đó mấy chục mét, lạnh lùng nhìn cảnh này.
Ninh Khuyết sợ hãi đứng bên cạnh anh thở hổn hển, dáng vẻ chưa hết hoảng hồn.
“Đây là ai làm thế! Còn dám mai phục sếp Lâm ở thủ đô nữa!”, Ninh Khuyết khiếp sợ, còn cực kỳ tức giận nói.
“Đúng là coi trời bằng vung, phá nổ ở đây? Sếp Lâm, có cần tôi gọi điện thoại cho cục thành phố không?”, Ninh Khuyết hỏi.
“Không cần, cũng không kịp nữa rồi”.
Lâm Ẩn nhìn chằm chằm làn khói dày đặc trong đường hầm, trong mắt lộ ra sát khí mãnh liệt.
“Anh Ẩn, anh không sao chứ?”.
“Sếp Lâm…”.
Sau dư chấn của trận nổ, mấy vệ sĩ cũng phản ứng kịp lập tức chạy đến bảo vệ xung quanh Lâm Ẩn.
Nhóm vệ sĩ mặc vest đi theo đoàn xe này có mấy người là thủ lĩnh tinh nhuệ của Hắc Long Vệ, ai cũng đều là cao thủ võ cổ truyền.
Tuy trong lúc vội vàng bị dư chấn vụ nổ tập kích đã chết mất mấy người, đa số mọi người cũng bị thương, nhưng vẫn giữ được cái mạng.
“Tôi không sao, mọi người lùi về phía sau đi”, Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Nghe vậy, tinh nhuệ bên cạnh anh sắc mặt nặng nề nghe lệnh lùi về sau.
“Cậu là Lâm Ẩn, là cậu giết sư đệ Cung Cửu của tôi đúng không?”.
Một giọng nói kỳ quái, u ám đến khiến người ta sợ hãi vang vọng trong đường hầm.
Trong khói đen dày đặc ở cửa đường hầm có một bóng người màu đen xách đao xuất hiện…
Danh Sách Chương: