Tiêu Tuyết nằm trên ghế sa lon, mở hình mặt mộc mà Tống Ánh San đăng lên, nhìn sơ qua rồi tắt, hai mắt cay xè. Cô vừa nhìn thấy bức ảnh chụp bộ dạng ngây thơ trong trắng của Tống Ánh San đã thấy hai mắt cay xè!
Cố Uyên gọi điện thoại cho Đường Cảnh Ngọc mấy lần đều không có kết quả, Đường Cảnh Ngọc tuy đã nói với cô rằng đây là tiền thắng được nhờ đánh bài, thế nhưng số tiền này quá lớn.
Cô bắt xe đến Hưng Thịnh một chuyến.
Để tìm Đường Cảnh Ngọc.
Lễ tân nói Đường Cảnh Ngọc đã đến thành phố Vân công tác rồi.
Cố Uyên: “Sáng nay tôi còn nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc Đường của các cô mà."
Lễ tân mỉm cười: “Tổng giám đốc Đường vừa đi sáng nay."
Cố Uyên: “..."
Cô rời khỏi Hưng Thịnh.
Thì có điện thoại của Trần Quân Mai gọi tới.
Cố Uyên tắt máy.
Đối phương kiên trì không ngừng gọi tới.
Cố Uyên từ từ thở dài một hơi rồi mới bắt máy.
Giọng nói sắc lạnh của Trần Quân Mai vang lên trong điện thoại: “Cố Uyên, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, nếu cô không mượn được tiền thì đừng trách tôi không nhắc cô."
"Trần Quân Mai, tôi sẽ gửi tiền sang, nếu bà còn dám bất kính với mẹ tôi thì bà đừng có trách tôi, bà cũng biết Tô lão gia và lão phu nhân đều yêu quý tôi, cho nên bà cứ chờ mà xem, họ sẽ tin lời bà hay tin lời tôi!" Cố Uyên đã chịu đủ uy hiếp rồi, đây là lần cuối cùng, nếu như Trần Quân Mai lại dùng mộ của mẹ mà uy hiếp cô thì cô thà nói với người lớn trong nhà họ Tô chứ không muốn để Trần Quân Mai kềm chế nữa!
"Mày là đồ đê tiện!" Trần Quân Mai tức giận nghiến răng nhưng Cố Uyên đã cúp điện thoại rồi.
"Phu nhân, mời phu nhân uống trà!" Người hầu đi tới đưa lên một chén trà.
Trần Quân Mai hất tay làm đổ chén trà, tuy nước trà không nóng nhưng cũng không hề nguội, khiến người hầu bị nóng nên phải rụt tay lại.
Có vài giọt nước rơi xuống tay của Trần Quân Mai.
Trần Quân Mai tát người hầu một cái: “Mày làm gì vậy, bỏng chết tao rồi."
Người hầu bụm mặt: “Xin lỗi phu nhân, xin lỗi."
Trần Quân Mai tức giận hất đổ đồ đạc trên bàn trà, đợi con gái bà ta là Thanh Vũ sinh con ở Mỹ xong, khỏe mạnh trở về thì để xem con bé Cố Uyên đó còn dám lớn lối như vậy không?
Con gái bà ta là Lưu Thanh Vũ mới là mợ chủ của nhà họ Tô.
*
Cố Uyên chuyển 170 tỷ vào tài khoản của nhà họ Lưu, sau đó trực tiếp cho số của Trần Quân Mai vào danh sách chặn, trước đây cô còn biết sợ, sợ mình là thứ vô dụng, sợ Trần Quân Mai thực sự nổi điên mà quấy rối sự yên nghỉ của mẹ.
Hiện tại, cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Trần Quân Mai nhất định sẽ không ngừng uy hiếp cô, chỉ cần cô để lộ một chút sợ hãi thì sẽ khiến Trần Quân Mai có cơ hội để lợi dụng, lần này là 170 tỷ?
Tiếp theo không biết là còn bắt cô phải tìm đến nhà họ Tô để mượn bao nhiêu tiền nữa.
Cô khống muốn bị người ta uy hiếp, cô cũng muốn…
Nắm chắc vận mệnh của mình trong tay.
Từ đầu giờ chiều, Lý Thu Nguyệt đã đến cổng trường đợi Cố Tinh Tinh.
Vừa tan học.
Đã nhìn thấy Cố Tinh Tinh mang cặp sách ra về, cô bé thấy Lý Thu Nguyệt đứng ở cổng liền vui mừng chạy tới: “Dì.”
Lý Thu Nguyệt cúi xuống ôm lấy Cố Tinh Tinh: “Tinh Tinh, tối nay dì dẫn con đi ăn tối được không."
Tối nay là sinh nhật của con trai cô, Tiểu Phong.
Cố Tinh Tinh gật đầu: “Dạ."
Buổi tối, Trần Hoành Sở cùng Lý Thu Nguyệt dẫn theo Tinh Tinh và Tiểu Phong ra ngoài ăn cơm, Cố Tinh Tinh vui vẻ ăn bánh kem: “Anh, sinh nhật vui vẻ."
Cậu bé đẹp trai gật đầu, thấy Cố Tinh Tinh thích ăn chocolate, trên mép của cô bé dính toàn là chocolate nên Trần Tiểu Phong lấy khăn tay lau miệng cho Cố Tinh Tinh.
"Ăn từ từ thôi, em quên dì Uyên đã nói là ăn nhiều chocolate quá sẽ bị sâu răng rồi sao.”
Cố Tinh Tinh bĩu môi: “Tinh Tinh chỉ ăn có một chút xíu hà."
Cậu bé nói: “Được, chỉ được ăn một chút thôi đấy."
Hơn mười giờ tối cả nhà mới rời khỏi nhà hàng riêng, Lý Thu Nguyệt lái xe, mười giờ rưỡi mới về đến nhà.
Trần Hoành Sở dẫn Cố Tinh Tinh và Trần Tiểu Phong lên lầu trước.
Còn Lý Thu Nguyệt theo sau.
Gia đình ở tầng dưới còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động liền mở cửa, kéo Lý Thu Nguyệt lại: “Tiểu Lý này, cậu Trần nhà cô có phải gần đây đã đắc tội với ai rồi không."
Lý Thu Nguyệt lắc đầu: “Làm sao có thể chứ."
Chị Vương thường ngày quan hệ rất tốt với Lý Thu Nguyệt nên vỗ tay cô nói: “Xế chiều hôm nay, có một nhóm người đến hỏi thăm cô. Bọn họ đập cửa nhà cô, cô đi làm không có ở nhà nên họ đã tìm tôi và Tiểu Từ ở đối diện, hỏi thăm tình hình của cô và cậu Trần.”