CHƯƠNG 22: ĐỢI CHỜ MỘT MÌNH
Gần như trong chốc lát, khắp thành phố Hải Châu bắt đầu truyền tin đồn cậu ba nhà họ Tô cưng chiều vợ mới cưới của mình hết mực, hơn nữa càng ngày càng nồng thắm...
Hôm thứ sáu, Cố Uyên xem đồng hồ, lúc bốn giờ chiều thì lập tức bắt một chiếc xe đi đến nhà họ Tô.
Lúc bình thường thì cô sẽ ngồi ở dãy ghế giải lao cách nhà họ Tô không xa để chờ Tô Ngọc Kỳ đến.
Cô không có cách liên lạc với anh.
Mà thật ra cũng không phải không có.
Cô có thể đi hỏi vú Trương.
Vú Trương đến tuần sau mới về, nhưng nếu cô muốn biết số điện thoại di động của Tô Ngọc Kỳ thì cứ gọi cho vú Trương hỏi là được rồi, nhưng trong lòng Cố Uyên rất rõ.
Người đàn ông này không thích cô đến mức nào.
Sự biết thân biết phận này, cô có.
Như thường ngày, cô ngồi ở trên ghế chờ.
Thế nhưng lần này chỉ đợi được sắc trời dần tối lại.
Cố Uyên cũng không thấy chiếc xe Tô Ngọc Kỳ thường lái chạy ngang qua đây.
Cô lấy lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đã sáu giờ bốn mươi rồi.
Tại sao Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa đến.
Cố Uyên định đợi thêm một lát nữa.
Điện thoại di động lại đúng lúc vang lên.
Cô thấy trên màn hình lại hiển thị số điện thoại riêng của nhà họ Tô.
Cô do dự một lát rồi bắt máy.
"A lô, mợ chủ, khi nào mợ đến thế, cơm nước đã làm xong hết rồi đây."
"Đến ngay đây."
Cố Uyên cúp điện thoại rồi đứng dậy đi đến nhà họ Tô, trong chốc lát vừa đặt chân vào cửa chính nhà họ Tô, trên mặt Cố Uyên lập tức treo lên một nụ cười, người giúp việc đi đến đưa một đôi dép lê mềm mại ra rồi thưa rằng: "Mợ chủ, sao bây giờ mợ mới đến vậy chứ, trên đường kẹt xe à?"
Kẹt xe?
Hình như đây là một cái cớ hay.
Cô gật gật đầu đáp: "Đúng thế, kẹt xe lắm, lần sau tôi phải đi sớm hơn một chút."
Cố Uyên đi đến phòng khách, đặt túi xách xuống ghế sa lông rồi lại đến ngồi bên cạnh bà Tô, treo nụ cười tươi lên trên mặt rồi nhẹ nhàng cất tiếng: "Bà nội, con xin lỗi nhé, trên đường kẹt xe nên đến muộn. Con nghe người giúp việc nói cơm nước đã làm xong hết rồi, sao bà còn chưa đi ăn cơm nữa vậy ạ."
Chị Từ đứng bên cạnh chăm sóc đáp lời: "Bà cứ khăng khăng đợi mợ chủ đến mới chịu đấy."
Bà Tô lấy kính mắt của mình xuống, vỗ vỗ tay Cố Uyên rồi lại nắm tay cô dắt đến phòng ăn, bà cười ha ha nói: "Đều là người một nhà cả, tất nhiên là muốn ăn cơm với nhau rồi."
Đáy lòng Cố Uyên vô cùng ấm áp.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, cô rũ mắt xuống.
Người một nhà...
Trong cuộc sống trước kia của cô, sau khi mẹ bỏ đi, Tùng An lại đến nước Mỹ, cô đã không còn cái gọi là người nhà, nhà họ Lưu đối với cô mà nói chỉ là một nơi lạnh lẽo, may mà cô có Tinh Tinh.
Mà trong giờ phút này, ở chỗ này đây, cô lại cảm nhận được sự ấm áp.
"Thanh Vũ, con ăn nhiều một chút, đến hôm nay rồi mà Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa trở về, Thanh Vũ này, Tô Ngọc Kỳ có nói cho con biết khi nào nó về không?"
Cố Uyên cúi đầu ăn một miếng cơm, lại nghe bà nội hỏi dò.
Giật mình.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bà Tô rồi lại lắc lắc đầu, lẳng lặng nói: "Anh ấy cũng không nói rõ với con nữa, chắc cũng sớm thôi."
Thế nhưng giờ khắc này đây, trong lòng Cố Uyên chẳng biết cái gì cả, cô không biết Tô Ngọc Kỳ đi đâu, khi nào trở về.
Một giây trước cô còn đang vắt hết cả óc để nghĩ phải ăn nói thế nào với ông Tô bà Tô về chuyện Tô Ngọc Kỳ không tới này.
Nhưng mà không ngờ rằng, chỉ có bản thân cô,
Chẳng biết cái gì cả.
Cố Uyên ăn cơm xong, ngồi xuống chơi với ông Tô vài ván cờ rồi về nhà, tài xế của nhà họ Tô đưa cô về, phải từ trong miệng tài xế của nhà họ Tô cô mới biết được.
Thì ra cả tuần này vì chuyện của công ty mà Tô Ngọc Kỳ đã đến thành phố Nam Châu.
Cô có chút tự giễu mà cười, thì ra đúng là chỉ có bản thân mình là không biết chuyện này mà thôi...
Cô vẫn luôn chờ anh.