CHƯƠNG 391: CÔ ẤY ĐÃ THẮNG
Mộc Như Phương lúc vô tri vô giác, chỉ cảm thấy có bàn tay lạnh, xoa nhẹ lên trán của mình, cô cảm thấy toàn thân nóng đến khó chịu, rất muốn níu giữ cảm giác mát lạnh này, khiến mình có thể để dễ chịu đôi chút.
Cô nhập nhèm mở mắt, mơ hồ nhìn thấy hình dáng một người đàn ông tuấn tú, trong giây phút đó, Mộc Như Phương tuy rằng bị sốt đến hồ đồ rồi, nhưng cô biết…
Cô đã thắng.
Đào Gia Thiên đến rồi .
----
Kim truyền dịch ghim lên bàn tay trắng nõn của cô, làn da xanh xao che đậy các mạch máu dưới da, bác sĩ riêng đang trị liệu cho Mộc Như Phương, ghi xong toa thuốc, bác sĩ mới lấy tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, rõ ràng chỉ cơn sốt nhẹ do bị cảm, nhưng trong giây phút này bác sĩ đã bị khí lạnh thâm nhập tận xương tủy làm toàn thân cứng đờ,không phải vì nhiệt độ trong phòng mở thấp quá, chẳng qua là vì ánh nhìn phía sau của người đàn ông thực sự quá đáng sợ.
"Cậu Đào, cô ấy không sao cả, chỉ bị sốt thôi."
Sau khi Diên Phong tiễn bác sĩ đi khỏi, bên trong phòng ngủ, Đào Gia Thiên nhìn cô đang nằm trên giường, gẩy gẩy điếu thuốc trên tay, người giúp việc đi đến vén chăn lại cho Mộc Như Phương rồi lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau lên má cho cô.
“Sốt từ lúc nào?"
Người giúp việc buông khăn mặt xuống, cẩn thận dùng thủ ngữ nói: "Buổi sáng nay cô Mộc dậy trễ, cảm thấy mệt mỏi rồi ngủ đến trưa trong phòng ngủ, đến tối tôi gọi cô Mộc dậy ăn cơm, thì phát hiện cô Mộc bị sốt.”
"Hửm?" Lạnh lùng một tiếng.
Khiến cô giúp việc trẻ run rẩy cả người.
"Không có lần sau, đi ra ngoài."
Tựa như là nhận được ân xá, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra khỏi phòng, bên trong phòng ngủ ánh sáng sáng ngời ,Đào Gia Thiên dập tắt điếu thuốc trên tay, đi đến bên giường, nhìn người đang nằm trên giường.
Gầy mòn ốm yếu .
Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay.
Bởi vì sốt cao nên hai má đỏ bừng không bình thường, tóc dài mềm mại đen bóng, xõa ra trên gối, làn da vẫ trắng như vậy, hắn chưa bao giờ quan sát kĩ dung nhan của cô, nhưng hắn biết cô có gương mặt khiến người ta điên đảo, ngay lúc này, hắn nhìn thấy má bên trái của cô có một vết sẹo mảnh.
Chắc là do nhiều năm rồi nên vết sẹo đã mờ.
Khi trang điểm lên nếu không chăm chú sẽ nhìn không thấy, nhưng trong thời điểm này, cô bệnh và đang không trang điểm, Đào Gia Thiên mới thấy được vết sẹo đó trên gương mặt của cô.
Đến lúc phản ứng lại được, thì anh phát hiện mình đã đưa tay vuốt lên vết sẹo đó, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái.
Anh ngẩn ra, cảm nhận được cảm giác trong lòng bàn tay.
Tròng mắt đen láy mê ly, giây tiếp theo, anh cứ như chạm phải lửa,vội vàng rút tay về.
Anh ta cứ như thế ngắm nhìn cô, trong lòng đầy hỗn độn.
Chém không đứt, đốt vô tận.
Một giờ sau bác sĩ cầm kim tiêm đi tới, ông ấn vào mu bàn tay của Mộc Như Phương: "Cậu . . . Cậu Đào. . ."
Bác sĩ vẫn đang chỉnh sửa kim tiêm, vẫn còn dịch đang nhỏ xuống, cậu ta chỉ có hai tay, người giúp việc vậy mà không có ở đây, bác sĩ chớp chớp đôi mắt, cảm nhận được khí tức lạnh lùng ở phía sau: "Cậu Đào, cậu ấn vào đây giúp cô ấy một chút được không? Đừng chà xát, sẽ bị bầm tím, ngày mai sẽ khó tiêm."
Đào Gia Thiên đi đến, ấn lên mu bàn tay cô, không dùng sức lắm, anh ta đưa tay xoa nhẹ lên trán của Mộc Như Phương, nhìn cô nhắm nghiền mắt: "Sao cô ấy vẫn còn sốt."
Bác sĩ trong lòng bực bội, nhưng không thể hiện ra, cậu ta nghĩ đây là thuốc bò đặc trị hay sao, tiêm xong liền hết bệnh, sốt đến 38,7 độ, làm sao có thể nhanh như vậy hạ liền được.
"Ngày mai uống thuốc, tiêm thêm một mũi là sẽ hết bệnh."
Mộ Như Phương cũng đã bớt sốt, Đình phong đưa bác sĩ ra về.
Trên đường, bác sĩ vỗ vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cô gái đó có bệnh tật gì, chỉ là phát sốt thôi, ông chủ của cậu thật đáng sợ."
Không chỉ ngữ điệu lạnh lùng mà còn cả khí tức nữa, bác sĩ đến giờ tim vẫn đập mạnh, lưng ướt đẫm mồ hôi, so với giải phẫu kỹ thuật cao cho vài bệnh nhân cái này còn đáng sợ hơn.
Diên Phong miệng ngậm điếu thuốc: "Chú Trương đâu?"
Bác sĩ riêng vốn là chú Trương, hôm nay chú Trương vừa lúc không ở nhà, học trò của chú Trương là Tiểu Trần nhận được điện thoại xong liền chuẩn bị thùng thuốc đứng trước cửa nhà chờ, Diên Phong chạy một mạch như cuồng phong chở anh ta tới.
Tiểu trần: "Gia sư vừa đi ra ngoài hội chuẩn."
----
Đào Gia Thành không tính từ nhỏ đến lớn, chỉ tính từ lúc có trí nhớ trong bốn năm nay, anh chưa từng nằm viện, chưa từng tiêm qua, lần trước bị thương cũng chỉ là băng bó một chút uống vài viên thuốc là xong, anh phát hiện thân thể cô gái này thật là mảnh mai, gầy như vậy, bàn tay anh so với cô lại lớn nhiều như thế, nắm gọn hoàn toàn bàn tay của cô mà còn dư rất nhiều.
Cả người cô đều gầy, đều là xương xẩu, bộ ngực cũng không lớn, so với mấy cô khác nhỏ hơn nhiều, thế nhưng nàng duy nhất có được là cơ thể đẹp, bộ dạng xinh đẹp, da trắng như tuyết, hồng mai thản nhiên.
Đào Gia Thiên muốn hút thuốc, nhưng lại nhịn xuống.
Ấn một lát rồi gỡ bong gòn ra, nhìn thấy trên tay nàng có một vết tiêm nhỏ, không còn chảy máu nữa.
Ánh mắt anh dừng ngay ở các ngón tay của cô, ngón áp út cùng ngón trỏ đều có vài vết thương nhỏ, đẫ kết vảy.
Đột nhiên anh ấy nhớ đến câu nói của Diên Phong: " Cô Mộc mỗi ngày đều chuẩn bị bữa tối chờ cậu trở về."
Anh thu hồi ánh mắt, đứng lên định đi, chợt nghe thấy tiếng nói mỏng manh, khàn khàn sau lưng: "Nước. . . ."
Anh mắng một câu: “Chết tiệt.” rồi lấy ly nước ấm đưa tới bên môi cô, một tay nâng cổ cô lên, mắt cô nắm chặt, chỉ có hàng mi vì khó chịu nên nhẹ nhàng run rẩy, dưới đôi mi vừa dài vừa rậm tỏa xuống bóng mờ mờ, bờ môi khô nứt, nhan sắc có chút nhợt nhạt, Đào Gia Thiên đưa ly nước đến bên môi cô, Mộc Như Phương không hề nhúc nhích.
"Uống nước." Giọng anh trầm xuống.
Ngón tay bóp lấy cằm của cô, ép cô há miệng, Mộc Như Phương dường như không thoải mái, mơ màng mở to mắt, nhìn thấy trước mặt một bóng người tuấn tú, sâu sắc: "Đào… Cậu Đào. . ."
Anh từng nói, không được gọi tên anh.
“Ực.” uống xong mấy ngụm nước, cổ họng Mộc Như Phương dễ chịu đôi chút, người cũng tỉnh táo được vài phần, nhìn thấy Đào Gia Thiên ngồi ở bên giường, nửa bên mặt lạnh lùng, nàng muốn chống người dậy: "Cậu Đào, cậu đã tới rồi sao."
Đào Gia Thiên nhíu mày, đúng vậy, thật không ngờ mình đã đến đây.
Rõ ràng không định đến nơi này, vậy mà vẫn đến, anh có thói quen mỗi chiều sáu giờ Đình Phong sẽ điện thoại hỏi tối có đến không, thói quen thật sự là vật gì đó rất đáng sợ.
Làm cho người ta vô tình đắm chìm trong đó.
"Tôi có thể uống thêm chút nước nữa được không?”Giọng nói mềm mại của cô cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh đưa ly nước, Mộc Như Phương đưa tay nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Mộc Như Phương ngày thứ hai tỉnh dậy, cơn sốt đã hạ rồi, cả người toát một tầng mồ hôi, cổ họng giống như bị thiêu đốt.
Cô mỏi mệt, dường như cả ngày hôm qua chưa ăn gì cả, ngồi dậy, nhìn thấy trên tay có một vết kim nho nhỏ.
Vừa mới hạ sốt là không nên tắm rửa, nhưng cả người bị mồ hôi dinh dính khó chịu, Mộc Như Phương lau người qua loa, đi xuống lầu.
Người giúp việc chuẩn bị xong bữa sáng.
Trứng gà chiên hai mặt vàng óng, cháo trắng, rau xào phối hợp đĩa xà lách hoa quả dinh dưỡng, người giúp việc dùng thủ ngữ nói: "Cô Mộc, cô vừa mới hạ sốt, cho nên tôi làm món ăn thanh đạm một chút."
Người giúp việc còn nói thêm: "Cậu Đào tối qua có đến đây ."