Cố Uyên quét dọn nhà cửa một chút, một buổi trưa cứ thể trôi qua, lúc chiều thì có người gõ cửa.
Cố Uyên mở cửa ra thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài, đeo kính mắt gọng vàng, hết sức máy móc: "Cô Tô, tôi tên Chương Ngọc là thư ký của Ngài Tô, Ngài Tô bảo tôi mua một ít quần áo đem tới cho cô."
"Tôi?" Cố Uyên nghiêng người cho Chương Ngọc đi vào trong, theo sau Chương Ngọc là mấy chàng trai xách vài cái túi mua sắm trong tay, họ đặt nó vào trong phòng khách.
Chương Ngọc nói: "Cô Tô, những quần áo này đều mua theo yêu cầu của ngài Tô, nếu quần áo đã đưa đến, vậy tôi xin đi trước!"
Cố Uyên có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu: "Cám ơn."
"Cô Tô khách sáo rồi."
Sau khi Chương Ngọc đi rồi.
Cố Uyên xoay người lấy quần áo bên trong một cái túi ra xem, nâng tay xoa nhẹ thái dương, kiểu dáng được mua cho cô dựa theo yêu cầu của Tô Ngọc Kỳ?
Trời ạ.
Quần áo này. . .
Quần bò màu đen được cắt may tinh tế.
Vài cái áo bành tô, áo lông cao cổ rộng thùng thình nhưng thoải mái.
Còn có mấy cái váy, rất dài, Cố Uyên vóc dáng cao gầy nhưng mặc vào cũng bị che khuất đển mắt cá chân, màu sắc kiểu dáng cực kỳ đơn giản, nhưng giá lại đắt đến khiến người ta phải tặc lưỡi.
Cố Uyên cảm thấy, thẩm mỹ của người đàn ông này. .
Sao lại mụ mị như vậy. .
Cố Uyên không còn cách nào, mua cũng đã mua rồi, còn có thể làm sao bây giờ, quần áo mùa đông của cô không nhiều lắm, trong tủ ngoài quần áo của đàn ông, quần áo của cô cũng không có bao nhiêu, rất trống trải, Cố Uyên đều nhét hết đống quần áo kia vào.
Tủ quần áo lập tức đầy ắp.
Buổi tối Cố Uyên ăn xong cơm, cô đang vẽ bản thảo thiết kế, mấy ngày nay chỉ cần rảnh rỗi lại nghĩ tới chuyện 170 tỷ, nhiều tiền như vậy cô phải làm sao đây, Tô Ngọc Kỳ cũng sẽ không cho cô.
Chỉ còn vài ngày, nếu không mượn được. .
Cố Uyên dứt khoát không nghĩ nữa, im lặng vẽ bản thảo, đây là bản thảo thiết kế áo cưới, Cố Uyên cũng từng nghĩ tới chuyện, cô mặc lên người áo cưới mà mình thiết kế, gả cho. . . Người mình thích. .
Nhưng mà tất cả đến bây giờ mà nói, đều là mong muốn xa vời.
Cô chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Lúc vẽ bản thảo cô không thích bị người khác làm phiền.
Cho nên đến khi cô phát hiện điện thoại reo đã là trước khi đi ngủ rồi, cô tắm rửa sạch sẽ sấy khô tóc nằm trên giường, lúc cầm điện thoại lên thì phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ, cô nhìn ba cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là cùng một dãy số gọi đến.
Là một số điện thoại lạ.
Cố Uyên nghĩ nghĩ một lát rồi gọi lại.
Nếu bên kia đã gọi cho mình ba lần, có lẽ là có chuyện gì đó nhỉ.
Chuông vang hai tiếng.
Cuộc gọi đã có người nhận .
"A lô, Thanh Vũ, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Sở Vận!"
Bên kia truyền tới giọng nói của một cô gái.
Đương nhiên Cố Uyên nhớ rõ, Sở Vận, bạn học cấp hai quen ở tiệc rượu.
"Ừ, cô Sở, có chuyện gì sao?"
"Thanh Vũ, ngày mai cậu có rảnh không? Là thế này, tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp..... Nếu mai cậu rảnh....Chúng ta ra ngoài uống một ly cà phê."
Sáng hôm sau Cố Uyên dựa theo địa chỉ của Sở Vận gửi, đi vào trong một quán cà phê ở chỗ ngoặt trước cửa đại học C.
Lầu hai.
Cố Uyên vừa mới đi lên, đã nhìn thấy Sở Vận đang ngồi trên một cái ghế dài có cây cối vờn quanh ngoắc tay với mình: "Thanh Vũ ở đây."