CHƯƠNG 389 : NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY CÓ ĐỘC.
Bệnh tình của Nặc Nặc đã dần ổn định trở lại, cho dù Mộc Như Phương rất muốn đem Nặc Nặc rời khỏi cũng không thể không thừa nhận rằng.
Hoàn cảnh trị liệu trong bệnh viện của Nặc Nặc vô cùng tốt.
Bệnh viện tư nhân lớn nhất của Thành Phố Hải Châu cùng với đội ngũ bác sĩ tài giỏi có thẩm quyền bậc nhất, phòng bệnh cao cấp của cô bé cũng phải trị giá bốn chữ số mỗi ngày.
Những điều này Mộc Như Phương hoàn toàn không thể cho con gái mình được.
Có lẽ con bé mà đi theo mình, con đường phía trước nhất định sẽ rất chông chênh, nghĩ tới đây Mộc Như Phương lại cong môi cười tự giễu cợt mình, quả thật, Nặc Nặc mà theo cô chắc chắn sẽ không được sống tốt mất thôi, kể từ khi con bé ra đời, cô luôn cố gắng để cho Nặc Nặc một mái nhà yên ổn, cố gắng làm lụng kiếm đủ tiền làm phẫu thuật cho con bé, nhưng cứ mỗi một năm, tiền viện phí đè nặng trên vai cô lại ngày một tăng, năm này lại cao hơn năm trước.
Nhưng chút đỉnh tiền này với Đào Gia Thiên mà nói, có khi chỉ bằng một bữa cơm bình thường mà anh ấy ăn thôi.
Sau khi Mộc Như Phương đi ra khỏi phòng bệnh, cô dựa người lên tường rồi châm một điếu thuốc, cô từ từ siết chặt ngón tay của mình, còn Diên Phong đứng ở phía bên kia cách cô không quá 5 mét.
Anh nhìn người phụ nữ đang chìm trong khói thuốc kia.
Trên hành lang người qua người lại rất nhiều, bệnh nhân, y tá, bác sĩ, mỗi một người đi ngang qua đều dừng lại vài giây đưa mắt nhìn vào cô, những đồ vật đẹp đẽ, cho dù là lúc nào cũng sẽ thu hút ánh mắt người khác.
Sự thanh lãnh tựa như ánh trăng sáng, cho dù cô chỉ khoác lên người một bộ quần áo bình thường, nhưng vẻ đẹp giản dị mà phóng khoáng đó vẫn khiến người nhìn nhớ mãi không quên.
Mộc Như Phương hút xong điếu thuốc, các ngón tay cô từ từ nắm lại thành quyền, cô đi khỏi bệnh viện, Diên Phong phụ trách lái xe, nửa đường đi ngang qua tòa nhà thương nghiệp, anh theo bản năng dừng lại vài giây, nhưng hình như người phụ nữ ngồi phía sau đã ngủ mất rồi, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo mang máng mang theo chút mệt mỏi, cô nhẹ nhàng ngồi dựa lưng trên ghế, nhắm chặt mắt.
Hàng lông mi dài cong vút nhè nhẹ động đậy theo hơi thở của cô.
Diên Phong ngẩng người hơn vài phút mới cúi thấp đầu xuống, sau đó anh tiếp tục lái xe về phía trước , nhưng khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo của người phụ nữ vẫn giờ giờ phút phút khắc sâu trong tâm trí anh,khiến anh không thể quên được.
Đúng là, như cậu chủ đã nói.
Người phụ này có độc.
Cô ấy quá đẹp, độc tính càng mạnh hơn.
…..
Mỗi ngày dường như Mộc Như Phương đều bận rộn chuẩn bị cơm tối, nhưng Đào Gia Thiên vẫn chưa một ngày đến đây, mỗi một ngày cô đều hỏi thăm Diên Phong, hỏi rằng hôm nay Đào Gia Thiên có đến không.
Diên Phong lắc đầu.
Mộc Như Phương chỉ cười trừ.
Hôm nay Diên Phong gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên: “Cậu chủ, cô Mộc hỏi hôm nay cậu có đến không?”
“Không.” Một thanh âm lãnh khốc tuyệt tình vang lên bên đầu dây bên kia, kì thực Diên Phong cũng biết rõ, lần này cậu chủ quên sạch kí ức trước kia, lần này cậu ấy thật sự nhẫn tâm muốn hành hạ dày vò cô Mộc rồi.
Một tháng trước thì phóng túng quá độ, bây giờ chắc là cậu chủ đã phản ứng lại rồi, cậu ấy bắt đầu rời khỏi cô Mộc rồi đây.
Mộc Như Phương vẫn hỏi thăm Diên Phong như thường lệ.
Gần đây cô có tăng vài cân, cơ thể cô ấy vốn đã rất gầy gò, nay đã có thêm tí thịt thì lại trông càng đẹp hơn muôn phần, chiếc cằm của cô vẫn thon gọn y như cũ, ánh mắt thì long lanh như nước chảy, Diên Phong đột nhiên có hơi không cự tuyệt được, anh sợ nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Mộc Như Phương, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu chủ nói rồi, không đến.”
Đã nửa tháng rồi Đào Gia Thiên chưa ghé qua.
Đáy mắt Mộc Như Phương vẫn vui vẻ, cô quay lại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối, nhưng sự vui vẻ dưới đáy mắt lúc này đã không còn nữa, chỉ còn lại một màn đêm u ám mà thôi.
Lúc ăn cơm, cô yên lặng ăn những mói ăn mà mình đã dốc công chuẩn bị.
Đối với những bữa cơm tối, Mộc Như Phương từ trước đến giờ chưa hề qua loa.
Ngay cả chén đĩa ăn cơm đều là đích thân cô chọn lựa, những bộ chén đĩa đẹp mắt khi ăn sẽ khiến người ta thoải mái mà ăn ngon miệng hơn.
Trước đây cô đã từng quen biết với một người bạn ở phố đèn đỏ, tên là A Tường, lúc đó mặt của cô ấy đầy rẫy những vết thương, đó là bởi vì cô ấy không chịu đi làm những chuyện mà cô cảm thấy kinh tởm, quả thật cô ấy muốn bảo vệ bản thân mình.
A Tường lúc đó là một đóa hoa có tiếng trong giới, A Tường nói, tất cả những người đàn ông, trong tâm cốt họ đều thích chinh phục được phụ nữ, sắc đẹp chính là vũ khí lợi hại nhất của mọi người phụ nữ, cho dù là hận hay là yêu, chỉ cần hắn vẫn còn tình cảm với cô, thì cô vẫn là kẻ thắng.
Người làm tới thu dọn chén đũa.
Mộc Như Phương đứng dậy đi về phòng ngủ, cô bước vào phòng tắm tắm nước lạnh trước rồi sau đó mới nằm lên giường, cô nhấn nút điều chỉnh máy lạnh xuống tới vài độ, ngày hôm sau, quả nhiên cô bị sốt, lúc tỉnh dậy cả người cô đều mệt mỏi khó chịu, cả người rã rời như không còn một chút sức lực nào cả, cổ họng thì khô khốc đau rát.
Cô xuống lầu ăn một chút đồ ăn sáng, sau đó lại qua về phòng ngủ, cả một buổi chiều cô như bị hôn mê vậy, khoảng 4 giờ chiều, người làm đến hỏi cô có cần chuẩn bị nguyên liệu gì không.
Bởi vì mỗi ngày Mộc Như Phương đều chuẩn bị cơm tối đợi Đào Gia Thiên về mà.
Nhưng lần này, Mộc Như Phương lên tiếng: “Không cần đâu.”
Người làm có hơi kinh ngạc, cô nhìn Mộc Như Phương nằm trên giường, coi bộ vẫn còn đang nghỉ ngơi nên cô đành lui ra ngoài, khoảng 6 giờ thì cô người làm quay về, cô đã chuẩn bị một số rau củ tươi sạch, Diên Phong dường như cũng đã quen việc mỗi ngày Mộc Như Phương đều tới hỏi thăm anh rằng Đào Gia Thiên có đến không, cho nên khi hôm nay Mộc Như Phương vẫn chưa đến hỏi anh, Diên Phong vẫy tay gọi người làm: “Cô Mộc đâu?”
Diên Phong không hiểu thủ ngữ của người làm nên cô đành phải viết ra giấy: “Cô Mộc đang nghỉ ngơi trên lầu.”
…..
Tập đoàn Đào Thị, tòa nhà 88 tầng.
Lúc này các công nhân viên của Đào Thị đều đã tan ca hết rồi, nhưng bây giờ Đào Gia Thiên vẫn còn đứng trước cửa sổ sát đất đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cả một thành phố Hải Châu phồn hoa đang dần dần chìm vào trong màn đêm.
Tay anh bưng một ly rượu vang, một hớp uống cạn.
Cảm giác cay chát từ từ chảy vào trong cổ họng anh, kích thích dạ dày vốn đã không tốt của anh, nhưng lại khiến anh thoải mái hơn rất nhiều, mấy ngày hôm nay, dường như anh đều tan ca tới tận tối mịt.
Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ trên người mặc một chiếc áo cưới thanh khiết mỹ lệ, cô đang chầm chậm đi về phía anh, đó chính là hôn lễ của anh và Mộc Như Phương, hàng loạt các mảnh vỡ như đang cuồn cuộn trong đầu anh.
Di động vang lên.
“Alo, anh Thiên, tối nay tới Hoàng Đình tụ tập đi, là sinh nhật của anh Từ đó.”
Đào Gia Thiên ừ một tiếng rồi đi tới phòng nghỉ thay quần áo, sau đó tay cầm chìa khóa lên rồi sải bước ra khỏi tập đoàn Đào Thị.
Đến Hoàng Đình đã là khoảng 6 giờ rưỡi.
Không khí trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, hôm nay là sinh nhật của cậu chủ nhà họ Từ, Từ Tư Thiên ,bầu không khí rất vui nhộn. Người đàn ông mặc áo choàng đen mỏng bước vào, trên người anh tỏa ra một khí tức chết người, khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm, đôi con ngươi đen láy thâm trầm và khí phách hệt như những con đại bàng, lúc này hàng loạt ánh mắt đều đổ lên người anh, tim của những thiếu nữ đã bắt đầu đập lên mãnh liệt, họ ngây ngốc đưa mắt nhìn chằm chặp vào anh.
Ngu Thanh Âm cũng có mặt tại đây, trên người cô mặc một chiếc đầm thục nữ màu vàng nhạt, trên cánh tay đang xách một chiếc túi mới nhất năm nay của nhà C, cô vừa nhìn thấy Đào Gia Thiên đến thì lập tức đứng dậy chạy đến: “Gia Thiên.”
Cô khoác lấy cánh tay của người đàn ông, như thể đang tuyên bố chủ quyền với tất cả những cô gái trong phòng bao này.
Lúc này hàng loạt các ánh mắt đố kỵ đều dán lên người cô, nhưng trong lòng Ngu Thanh Âm lại cực kỳ thỏa mãn.
Từ Tư Niên đang đánh bài với mấy người bạn, sau khi anh nhìn thấy Đào Gia Thiên đến thì lập tức đứng dậy: “Anh Thiên tới rồi, chỉ đợi mỗi anh thôi.”
…..