CHƯƠNG 470: Ở NƠI NÀY.
“Nhanh ra đây, tiên sinh đã trở lại.”
Tiếng mở cửa vang lên. Người giúp việc nhìn thấy Mộc Như Phương : “Sao cô vẫn còn chậm chạp như thế, đừng cho rằng cô có thể nhận được sự ưu ái từ tiên sinh bằng khuôn mặt xinh đẹp của mình ở Lan Giang, nhanh đi xuống, đừng có mà lề mề.”
Người giúp việc liếc nhìn ngực của Mộc Như Phương , ghen tị “hừ” một tiếng.
Mộc Như Phương lau quần áo, lập tức đi xuống lầu, cô đứng với một nhóm người giúp việc, Đào Gia Thiên đi vào, quản gia Ngô đi lên trước: “Đào tiên sinh.”
Đào Gia Thiên mặc áo sơ mi trắng, vest đen, hôm nay ăn mặc không có lạnh lùng như trước, áo sơ mi trắng mặc trên người đàn ông làm tôn lên ngũ quan vô cùng đẹp trai, ánh nắng vào buổi sáng rất tươi đẹp, người đàn ông ngược sáng đi đến, hình như chính là cả người phát ra ánh sáng, ánh mắt anh ta nhẹ nhàng bỏ qua những người giúp việc ở trong, người phụ nữ trắng nõn gầy gò, bước chân không dừng lại, sải bước lên cầu thang.
Bối Na trang điểm tinh tế, bị quản gia Ngô ngăn lại, mặc dù thân phận của Bối Na cũng coi là khác với những người giúp việc bình thường ở đây, nhưng nhiệm vụ của quản gia Ngô chính là không cho phép bất cứ ai lên lầu mà không có sự cho phép của Đào tiên sinh.
Bối Na cũng không thể.
“Bối Na, cô không phụ trách lầu ba.”
Bối Na dậm chân.
“Quản gia Ngô, tôi chỉ mang cho tiên sinh một ly nước, tiên sinh vừa mới quay lại, nhất định rất mệt.”
“Không được, Bối Na.”
Lời nói của quản gia Ngô, những người giúp việc ở biệt thự Lan Giang không ai dám chống lại.
Một người vệ sĩ đi từ trên lầu xuống, cúi đầu nói với quản gia Ngô mấy câu, quản gia Ngô gật đầu, đáy mắt lộ ra một chút không hiểu, cô ta không hiểu tiên sinh tìm người giúp việc kia làm gì, mặc dù người giúp việc kia quả thật rất xinh đẹp, một vẻ đẹp hiếm thấy, nhân vật trên thế giới hiếm thấy.
Quản gia Ngô lập tức đi tìm Mộc Như Phương , cô đang tỉa cành hoa ở bên ngoài: “Mộc Như Phương , tiên sinh kêu cô qua.”
Mộc Như Phương nắm chặt ngón tay.
Kêu cô qua…
Cô gật đầu.
Quản gian Ngô nhìn quần áo ướt sũng của cô, cau mày: “Cô đi thay một bộ khác đi.”
Như này sao có thể gặp tiên sinh được.
Mộc Như Phương gật đầu cảm ơn, cuối cùng cũng có thể thay một bộ quần áo sạch.
Cô đến nhà kho nhỏ nơi cô sống thay một bộ quần áo sạch, bộ này rộng hơn bộ trước một chút, sẽ không ngột ngạt, cô nắm chặt lòng bàn tay.
Sau đó đi lên lầu.
Bối Na không hài lòng nói với quản gia Ngô: “Người câm kia sao có thể đi lên lầu chứ? Cô ta có thể lên, sao cô lại không cho tôi lên, quản gia Ngô, cô có ý gì?”
Đối mặt với sự ngang ngược tiểu nhân của Bối Na.
Quản gia Ngô nhẹ nhàng nói: “Đây là ý của tiên sinh, Bối Na, cô vẫn nên làm tốt công việc của mình đi.”
Bối Na nhìn Mộc Như Phương đi lên lầu ba.
Đôi mắt giận dữ.
Một người câm, lại dám dụ dỗ Đào tiên sinh.
“Chị Bối Na, chuyện gì đang xảy ra vậy, người câm kia sao có thể lên tầng ba.” Mấy người giúp việc xung quanh đi qua.
“Đúng thế, chị Bối Na, nhất định người phụ nữ câm kia dụ dỗ Đào tiên sinh.
“Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, còn dám mơ tưởng bay lên làm phượng hoàng, đúng là thật nực cười.” Một người giúp việc khác muốn ôm đùi Bối Na.
Lại không nghĩ Bối Na sau khi nghe xong, giơ tay lên tát người giúp việc kia một cái.
Người giúp việc kia ném đá giấu tay nói ai?
Người giúp việc chỉ vì bất bình cho Bối Na, không ngờ đến lại chọc đúng tâm tư của Bối Na, lập tức che mặt không lên tiếng.
------
Mộc Như Phương đi đến lầu ba, cô chưa từng đến biệt thự Lan Giang, đây có lẽ là nơi mấy năm nay anh ta thường xuyên đến.
Vệ sĩ đứng ở cửa phòng sách, thấy Mộc Như Phương đi lên, làm một động tác mời với cô.
Mộc Như Phương mở cánh cửa phòng sách, hít một hơi thật sâu, đi vào.
Đào Gia Thiên ngồi trên sofa, vẫn là cái áo sơ mi trắng đó, ngũ quan có chút dịu dàng, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, hơi thở của anh ta vẫn lạnh lùng: “Cởi quần áo ra.”
Mộc Như Phương sững người.
Bây giờ sao?
Ở đây?