CHƯƠNG 267: CẦU HÔN (2)
Đảo Lam Nặc, Cố Nhã Thiển biết, một quán cơm Tây cực kỳ nổi tiếng mới mở trên đường Tân Thành, cô thấy sẽ lập tức đến Nhất Hào Hoa Đình rồi, cho nên hỏi: “Bây giờ sao? Nếu không buổi tối chúng ta ăn ở nhà đi, khi nãy dì Hạ đã đón Dạ Lê đi rồi, đợi lát nữa em đi mua vài món ăn.
Người đàn ông ở đầu bên kia nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói có chút cao lên: “Nhưng mà anh muốn ăn bữa tối hai người với cô Nhã Thiển hơn.”
Khóe môi Cố Nhã Thiển cong lên thành nụ cười: “Ồ? Ngài Tô muốn hẹn em sao?”
"Đúng, không biết cô Nhã Thiển có đồng ý không?"
"Được, miễn cưỡng đồng ý với anh."
. . . . .
Nhà hàng Tây xa hoa mang hơi thở yên tĩnh mà tao nhã.
Phong cách trang trí là kiểu Cố Nhã Thiển khá thích, khiêm tốn mà xa hoa, cũng không quá khoa trương, đàn dương cầm vang lên âm thanh giống như suối trong.
Cô vừa mới đi vào, nhân viên tạp vụ đã đưa một bó hoa hồng tới: “Cô Cố, đây là ngài Tô tặng cho cô.”
Cố Nhã Thiển ngẩn ra, ôm vào lòng, ước chừng nhìn một chút, bó hoa lớn như vậy có lẽ là 99 đóa, một bó rất lớn, cô ôm lấy vừa vặn che khuất tầm mắt phía trước.
Bên trong không khí là mùi thơm ngào ngạt dễ ngửi của hoa hồng
Vừa lên tầng hai, đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dựa nửa người vào cửa sổ.
Nhân viên tạp vụ dẫn cô đi qua.
"Ngài Tô, cô Cố đã đến rồi ạ."
Cố Nhã Thiển nâng má, tầng hai yên tĩnh tao nhã, bây giờ là giờ cao điểm dùng cơm, nhưng lại không có một ai, chỉ có một bàn của cô và Tô Ngọc Kỳ.
Rất rõ ràng, người đàn ông này đã bao trọn tầng hai rồi.
Người đàn ông ngồi đối diện lịch sự tao nhã cắt bò bít tết, anh đặt bò bít tết đã cắt xong ở trước mặt cô, người phụ nữ từng ngụm nhỏ nhai thịt bò, chớp chớp mắt nhìn anh: "Ngài Tô, anh sẽ không đơn giản chỉ hẹn tôi ra ngoài để ăn một bữa cơm tối như vậy đúng không."
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, người đàn ông mặc quần áo màu đen lại càng phát ra sự tuấn tú và bình tĩnh trên người mình, cực kỳ có sức quyến rũ.
Anh bình tĩnh hỏi lại: "Vậy cô Nhã Thiển cảm thấy, là vì sao đây?"
"Sao tôi có thể biết được."
Cô thấy người đàn ông bưng ly rượu lên, lập tức ngăn cản: "Vết thương của anh vừa khỏi, không thể uống rượu."
Tay cô nắm lấy ly thủy tinh trong tay người đàn ông, muốn giành lấy nó, cũng nhân tiện cầm lấy ngón tay anh, cô nhìn người đàn ông không buông tay: “Một ngụm cũng không được.”
Tô Ngọc Kỳ cười thỏa hiệp.
"Anh nghe theo cô Nhã Thiển vậy."
Âm nhạc từ đàn dương cầm tao nhã đến khúc nhạc vi-ô-lông ngân nga.
Ăn bữa tối được một nửa, sức ăn của Cố Nhã Thiển cũng không lớn, chẳng mấy chốc đã no rồi, cô nâng mắt nhìn người đàn ông đang tao nhã ăn cơm.
Tuy cô cũng không phải loại người để ý vẻ bề ngoài cũng không phải người nông cạn, nhưng không thể không nói, Tô Ngọc Kỳ có bề ngoài rất đẹp.
Lúc không đùa giỡn lưu manh không tức giận, nhìn tới rất vui tai vui mắt.
"Cô Nhã Thiển chuẩn bị nhìn anh đến lúc nào vậy?"
"Ai nhìn anh, tự kỷ."
Tô Ngọc Kỳ cười nhạt, uống một ngụm nước, nhìn thấy sự giảo hoạt nơi đáy mắt của người phụ nữ, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn, cúi đầu gọi tên cô: "Nhã Thiển."
Cố Nhã Thiển gật đầu: "Ừ."
"Nhã Thiển, chúng ta kết hôn đi."
Cố Nhã Thiển theo bản năng muốn gật đầu, sau đó ngớ ra: "Anh nói cái gì. . ." Cô giống như cảm thấy mình vừa xuất hiện ảo giác vậy, anh đang nói, kết hôn. . .
Người phụ nữ nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh, anh lặp lại lần nữa, giọng nói kiên định rõ ràng, nhìn chằm chằm vào cô: “Anh nói, chúng ta kết hôn đi, Nhã Thiển.”
"Ai. . . . . Ai muốn kết hôn với anh." Trái tim Cố Nhã Thiển điên cuồng đập thình thịch, cô từ từ hít vào thở ra, nhưng không có chút tác dụng nào, hai má đỏ lên: "Hơn nữa, chỉ một câu nói khô khan như vậy, quỷ mới sẽ gả cho anh ~"
Tô Ngọc Kỳ đứng lên, lấy một hộp trang sức nhung màu đỏ ra từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ lung linh.
Người đàn ông quỳ một chân trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi gò má tinh tế trắng nõn của người phụ nữ, giọng nói trầm thấp mà thành kính: "Cô Nhã Thiển, gả cho anh có được không?"
Chiếc nhẫn này, là chiếc nhẫn anh lệnh cho An Luân đặt làm hai năm trước.
Hai năm trước, vốn đã có thể đeo lên ngón áp út của người phụ nữ này rồi, như anh đã về trễ.
Cố Nhã Thiển hít thở không thông.
Cô nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trên mặt đất, trong nháy mắt thoáng có chút bối rối không biết nên làm thế nào, còn có. . sự ngạc nhiên vui mừng và kích động kiềm chế từ sâu nơi đáy lòng.
Khoảng thời gian này khi ở bên Tô Ngọc Kỳ, cô thừa nhận, vừa bắt đầu đến bây giờ, cô . . thích anh, có lẽ là thích đi, không còn bài xích chuyện thân mật với anh, không bài xích anh hôn mình.
Thậm chí mỗi lần sau khi tan tầm, chuyện đầu tiên cô nghĩ là đi đón Dạ Lê, sau đó trở lại Nhất Hào Hoa Đình.
Bởi vì Tinh Tinh ở đó.
Cũng bởi vì. . người đàn ông này ở đó.
Không có người phụ nữ nào sẽ không cảm động vì một người đàn ông đã cứu mình, nhưng cảm động là cảm động, thích là thích.
Cố Nhã Thiển phân biệt rất rõ ràng.
Cô chính là. . . thích anh. . .
Cho dù cô không có trí nhớ của hai năm trước, cô cũng vẫn thích người đàn ông này một lần nữa, cô không biết trước kia mình có dáng vẻ thế nào, nhưng mà bây giờ, Cố Nhã Thiển biết.
Khi mình không có trí nhớ của trước kia, lại vẫn thích anh như cũ, có lẽ. . .
Một phần tình yêu này đã sớm chôn sâu vào nơi đáy lòng.
Chỉ chờ đợi đến một ngày hiện rõ ra bên ngoài.
Vào lúc cô giật mình ngơ ngác.
Người đàn ông bắt được ngón tay cô, đeo nhẫn lên trên ngón áp út của cô, Cố Nhã Thiển trừng to mắt, khẽ sợ hãi hô lên: “Em vẫn chưa đồng ý đâu.”
"Muộn rồi, cô Nhã Thiển à." Nói xong, Tô Ngọc Kỳ ôm lấy thắt lưng của người phụ nữ đứng lên, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại kia, nhiệt liệt mà bá đạo, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, bị hôn đến cả người không có sức lực.
Không khí giống như bị hút cạn vậy.
Cô đập nhẹ lên lưng Tô Ngọc Kỳ, đỏ mặt nghiêng mặt đi, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống vành tai cô, Cố Nhã Thiển khẽ co người: "Em vẫn chưa đồng ý đâu, Tô Ngọc Kỳ, anh là đang ép cưới, ép cưới!"
"Anh là đang ép cưới đấy, cho nên cô Nhã Thiển, em không gả cũng phải gả." Anh hơi dùng sức cắn lên vành tai người phụ nữa, giọng nói nóng rực phả lên tai cô: "Cho nên bà Tô à, kháng cự không có hiệu quả đâu."
Bên tai Cố Nhã Thiển nghe thấy tiếng tim đập thuộc về người đàn ông, mím mím môi: “Nhưng mà em đã quên đi ký ức trước kia rồi, em không biết đến bao giờ mới có thể nhớ lại, có lẽ cả đời em cũng sẽ không nhớ lại được."
"Cho nên, em đang sợ hãi sao?" Ngón tay của người đàn ông trêu đùa cằm cô, nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của người phụ nữ: "Em đang sợ cái gì, đang sợ tất cả chuyện này đều là giả sao? Hoặc là, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là anh bịa đặt để lừa em?"
Nhã Thiển cũng không có nghi ngờ về mặt này, cuộc đời của cô giống như một tờ giấy trắng vậy.
Ai nói với cô, cô sẽ có một chút màu sắc, không thể phân biệt thật giả của chuyện trước kia.
Người đàn ông buông ra ngón tay đang nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng vỗ về gò má cô: "Nhã Thiển, anh không biết em băn khoăn điều gì, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, tin tưởng anh, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh, giao tất cả mọi băn khoăn cho anh."
"Vâng." Cố Nhã Thiển gật đầu thật mạnh.
Lúc này đây, cô lựa chọn tin tưởng anh, cô không muốn mình hối hận.