CHƯƠNG 294: BAN NÃY ÔNG ĐÂY CÒN CHƯA HÔN ĐỦ ĐÂU
Thiên kim duy nhất của nhà chúng ta sau lưng có cả một Cố thị làm chỗ dựa.
Tiệc cưới tổ chức vô cùng long trọng.
Dù sao hai nhà Cố Tô liên hôn cũng có sức ảnh hưởng cực lớn đến giới thương nghiệp, hai đại thế gia liên thủ, thực lực lớn mạnh khiến người khác sợ hãi.
Cố Nhã Thiển không thích truyền thông nên bà cụ Cố chỉ mời một vài hãng truyền thông lớn.
Lúc này trời vừa mới hừng đông.
Xe đón dâu vẫn còn chưa tới.
Cố Nhã Thiển có hơi lo lắng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Ngọc Kỳ.
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời: “Lo lắng không?”
Cố Nhã Thiển căng thẳng mà chờ mong.
Trái tim kích động nhảy vọt lên.
Bây giờ là bảy giờ sáng mà phòng khách đã chật kín người, Cố Nhã Thiển ở trên lầu cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa náo nhiệt bên ngoài.
Đến biệt thự đều là người nhà họ Cố.
Còn có một vài người bạn của Cố Nhã Thiển.
Ông bà cụ Cố cùng đi xuống nhà, lập tức bị một đám họ hàng vây quanh, dù sao cũng là ngày vui rộn ràng náo nhiệt.
Ngay cả ông cụ Cố ngày thường nghiêm khắc lúc này cũng đã lộ ra ý cười.
Cố Nhã Thiển ở trong phòng ngủ, cô nâng làn váy cưới thật lớn đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm rồi từ khe hở nhìn ra bên ngoài.
Mỗi căn biệt thự đều có bãi đỗ xe riêng trước cửa.
Hàng rào ngoài cửa chỗ nào cũng đỗ đủ các loại xe sang trọng.
Âu Thời Phong và Đường Mạn cũng đã tới từ sớm, lên lầu chào hỏi xong Âu Thời Phong xuống trước, còn Đường Mạn ở lại phòng ngủ với Cố Nhã Thiển.
Tô Vân Thư và Sở Vận cũng đã đến.
Khả Di vẫn chưa đến, cô ấy bụng bầu đã lớn nên từ sáng sớm đã nhắn tin cho Cố Nhã Thiển, nguyên văn là: “Tống Thanh Việt cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia nhốt tôi ở biệt thự, buổi trưa mới cho tôi đi.”
Cố Nhã Thiển giới thiệu lần lượt từng người.
Chuyên viên trang điểm lần lượt trang điểm cho hai phù dâu.
Trong lúc nhàn rỗi, Tiêu Tuyết nói: “Aiya, xem cô dâu của chúng ta sốt ruột chưa kìa, sao chú rể vẫn chưa tới chứ?”
Hai má Cố Nhã Thiển ửng hồng.
Sở Vận cười: “Đúng đó, chú rể sao vẫn chưa tới nhỉ, cô dâu của chúng ta đã sắp nhìn xuyên thấu cái cửa sổ rồi này.”
“Sở Vận, cô cũng hùa theo Tiêu Tuyết trêu tôi đấy à.”
Mặc dù Cố Nhã Thiển nói như vậy nhưng tầm mắt cũng chỉ rời đi một chút rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Vận đứng dậy, đè vai Cố Nhã Thiển để cô ngồi xuống giường cho chuyên viên trang điểm sửa sang lại khăn voan che mặt, sau đó nhét bó hoa vào tay cô.
“Cô dâu mới à, ngoan ngoãn ngồi đây chờ đi.”
Sau đó cúi người thay cô chỉnh lại làn váy cưới.
Thấy Cố Nhã Thiển lo lắng như vậy, Tiêu Tuyết cười: “Đời người ai cũng sẽ có một lần hạnh phúc như thế, đừng căng thẳng quá, nói không chừng chú rể còn căng thẳng hơn cô ấy chứ. Tôi nghe Đường Cảnh Ngọc nói rồi, tối hôm qua anh ấy cả đêm không ngủ giống như phát điên chạy tới Hải Đại uống rượu chém gió.”
Tối qua anh ấy uống rượu cả đêm?
Cố Nhã Thiển ôm bó hoa, trong không khí mang theo mùi hương ngào ngạt xoa dịu đi sự lo lắng trong lòng.
Tinh Tinh và Dạ Lê cũng tới.
Tinh Tinh cũng nhận ra Tiêu Tuyết và Sở Vận, vừa vào cửa đã ngọt ngào gọi: “Dì Sở Vận, dì Tiêu Tuyết.”
Đây là lần đầu tiên Đường Mạn gặp Tinh Tinh, hôm nay cô bé mặc bộ váy xòe màu trắng, sau lưng còn có đôi cánh thiên sứ, khuôn mặt trắng nõn như ngọc vô cùng đáng yêu.
Tim Đường Mạn mềm nhũn, lập tức ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt cô bé: “Tinh Tinh phải không? Dì là bạn mẹ con đây.” Cô xoay người nhìn Cố Nhã Thiển: “Được lắm nha Nhã Thiển, cô lại giấu một công chúa nhỏ bên mình mà giờ tôi mới biết.”
Cái miệng Cố Tinh Tinh rất ngọt: “Cháu chào dì.”
Cố Nhã Thiển kiêu ngạo nhếch môi: “Thích à, thích thì cùng tổng giám đốc Âu sinh một đứa đi.”
“Xì.” Đường Mạn than thở: “Nếu như di truyền gen của người kia thì tôi thật sự sẽ khóc chết mất.”
Tiêu Tuyết khom người, sờ má Tinh Tinh: “Tinh Tinh, mới không gặp một thời gian mà công chúa nhỏ đã mập hơn rồi nha.”
Tinh Tinh khẽ ‘aiya’ một tiếng, cô bé thích cái đẹp, dù tuổi còn nhỏ nhưng nghe thấy hai chữ ‘mập hơn’ thì cũng có hơi ảo não, vỗ vỗ bụng mình: “Ba mẹ nói Tinh Tinh không mập chút nào.”
Tiêu Tuyết bị động tác nghiêm túc của công chúa nhỏ chọc cười.
Sở Vận biết Tiêu Tuyết đang trêu cô bé, bèn nói: “Tinh Tinh không mập chút nào, đừng nghe dì Sở Vận nói linh tinh.”
Cố Dạ Lê mặc một thân âu phục đen tinh tế, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhưng lại luôn lạnh lùng, vì Tiêu Tuyết và Sở Vận vây quanh bên cậu bé mà Cố Nhã Thiển vẫn muốn lên tiếng.
Nhưng Tiêu Tuyết đã nhanh hơn một bước, vuốt má Cố Dạ Lê: “Woa, đáng yêu quá đi mất.”
Cố Nhã Thiển: “...”
Xong rồi.
Bệnh sạch sẽ của Dạ Lê...
Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Lê trầm xuống.
Vì làn váy cưới cực lớn của Cố Nhã Thiển đã được Sở Vận sửa sang tử tế nên không tiện đứng lên, chỉ có thể vẫy tay với Dạ Lê để cậu bé lại đây.
Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Dạ Lê đã lạnh đi, không vui khi có người chạm vào mình nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài dáng vẻ quá mức mất hứng.
Đến bên cạnh Cố Nhã Thiển: “Mẹ.”
Cố Nhã Thiển hôn lên má Dạ Lê, cố gắng an ủi cậu.
Tiêu Tuyết nhìn hai đứa bé, trái tim đều mềm nhũn ra liền cảm thán: “Không ổn rồi, tôi cũng muốn sinh hai bảo bối nhỏ như này nhưng độc thân nhiều năm như tôi, không thể làm được.”
“Không phải còn có Đường Cảnh Ngọc đấy sao?” Cố Nhã Thiển cũng lờ mờ biết đôi oan gia này thích nhau.
Mặt Tiêu Tuyết đỏ lên: “Ai muốn cùng anh ta chứ.”
Khóe miệng không nhịn được cong lên.
Vài phút trôi qua.
Miên Miên ba tuổi con gái của Tô Vân Thư cũng đã đến.
Trong phòng không có đàn ông nên Trần Thiệu cũng chỉ đứng ngoài cửa không vào, Miên Miên cầm kẹo chạy vào nói: “Mẹ, ba đang tìm mẹ kìa.”
Trong khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi.
Phòng ngủ luôn luôn truyền tới tiếng cười, còn có Tiêu Tuyết là người luôn có những tin tức bát quái của giới giải trí, sau đó vài cô gái trong dòng họ cũng đi lên, cười đùa vui vẻ náo nhiệt.
Dù sao chuyện bát quái thì nhiều nhưng cũng hiếm gặp.
Hơn nữa bản thân Tiêu Tuyết lại là Ảnh hậu thuộc phái thực lực đang nổi tiếng nên không ít người tới tìm cô xin chữ ký.
Cố Nhã Thiển cũng cười theo.
Bầu không khí rộn ràng náo nhiệt.
...
Chín giờ sáng, bên ngoài truyền tới âm thanh bắn pháo mừng cực lớn.
Tiêu Tuyết nhìn thoáng qua những chiếc xe sang trọng hào nhoáng bên ngoài cửa sổ, Tô Ngọc Kỳ từ trên chiếc xe gần nhất bước xuống.
Cố Nhã Thiển định đứng lên lại bị Đường Mạn ấn ngồi xuống.
“Cô sốt ruột cái gì chứ, để chú rể tự lên đây đi.”
Hai má Cố Nhã Thiển ửng hồng.
Khuôn mặt cô dâu trang điểm tinh xảo, mặt đẹp như hoa đào.
Tiêu Tuyết và Sở Vận nhanh chóng ra ngoài, Cố Nhã Thiển ở sau lưng gọi theo cũng không có tác dụng, bèn cười lắc đầu.
Vì khi nãy cô nghe thấy Tiêu Tuyết nói cái gì mà muốn Tô Ngọc Kỳ chống đẩy một trăm cái sau đó dán băng dính lên chân, vân vân và vân vân...
Tiêu Tuyết và Sở Vận đứng chắn ở cửa thang máy.
Tầng dưới vô cùng náo nhiệt.
Những người họ hàng nhà họ Cố đều đứng hết lên, khuôn mặt ông bà cụ Cố cũng lộ ra ý cười ấm áp hiếm thấp, không nói được gì nhiều nữa, đều đã đến bước này rồi hai bên có ngăn cản thêm nữa thì cũng không còn lý do vô căn cứ nào để ngắn cấm.
Chuyện của con cháu thì để con cháu tự giải quyết thôi.
Vài đứa trẻ chạy tới xin lì xì, đoàn phù rể sau lưng Tô Ngọc Kỳ lần lượt lấy lì xì ra phát cho từng đứa.
...
Cố Nhã Thiển ngồi trong phòng ngủ, cánh cửa phòng ngủ vẫn mở.
Cô nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Mơ hồ có thể nghe thấy Tiêu Tuyết ở bên ngoài gọi ‘em chồng’, còn có Sở Vận lớn hơn Cố Nhã Thiển hai tuổi nên Tô Ngọc Kỳ gọi cô một tiếng ‘chị’.
Cố Nhã Thiển không cần nghĩ cũng biết, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh ấy lúc này có vẻ mặt gì.
...
Tô Ngọc Kỳ bị hai người con gái chặn trước thang máy, xung quanh đều là tiếng cười ầm ĩ.
Tiêu Tuyết nói: “Em chồng à, muốn lên đón cô dâu phải không, chống đẩy hai mươi cái cho đỡ sợ trước đã nào.”
Tô Ngọc Kỳ làm theo, với anh mà nói chuyện này quá đơn giản.
Khách khứa nhà họ Cố lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, thậm chí còn có vài đứa bé chạy tới nằm bò ra đất học theo động tác Tô Ngọc Kỳ.
Tiêu Tuyết chống cằm, gọi một tiếng ‘em chồng’ muốn Tô Ngọc Kỳ gọi cô là ‘chị’, còn có vài cô gái họ hàng nhà họ Cố nói theo: “Gọi một tiếng ‘chị’ đi, nếu không cho dù anh có biết rõ thì cũng không lên được đâu.”
Mấy người họ hàng nhà họ Cố cũng không làm khó người khác, bị Đường Cảnh Ngọc gọi vài tiếng ‘chị đẹp’ liền đỏ mặt rút lui.
Đường Cảnh Ngọc với khuôn mặt công tử tiêu chuẩn đã trêu ghẹo không ít cô gái nên đương nhiên tự khắc có biện pháp với những cô gái này.
Người đàn ông nhìn anh ta một cái.
Đường Ngọc Kỳ vội vàng chạy tới ôm lấy Tiêu Tuyết: “Chị đẹp, chị đẹp, chị đẹp của anh.”
“Tôi làm gì có đứa em trai lớn như anh.” Tiêu Tuyết bị ôm lấy, không ngờ rằng Đường Cảnh Ngọc lại dùng lực lớn như vậy, cô muốn đẩy anh ta ra nhưng Đường Cảnh Ngọc lại nhanh chóng cúi đầu xuống hôn rồi ôm ngang eo cô lên: “Chị đẹp của anh, em theo anh đi!”
Lập tức khách khứa nhà họ Cố ở bên cạnh đều cười rộ lên.
Còn không ít người hét lên ‘Phù rể và phù dâu yêu nhau kìa’.
Mặt Tiêu Tuyết trong nháy mắt đỏ lên.
Tiêu Thịnh ở bên cạnh vội vàng chắn trước mặt Sở Vận: “Anh ba, anh mau lên đón chị dâu đi.”
Tiêu Thịnh cười: “Cô Sở, xin chào.”
Mặc dù Đường Cảnh Ngọc và Tiêu Tuyết đùa giỡn thân mật như vậy nhưng hai người thực chất lại là một đôi oan gia.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thịnh gặp Sở Vận.
“À, cô Sở.”
Mặt Sở Vận đỏ lên dường như muốn trốn tránh gì đó: “Ừm, anh Tiêu.”
Tiêu Thịnh vẫn đứng đó, nâng tay gãi đầu có chút không biết làm sao cho phải.
Đột nhiên không biết sau lưng có ai đẩy một cái.
Cả người anh lảo đảo tiến về trước.
Gò má chạm vào đôi môi mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt, cả người Sở Vận ngây ra.
Tiêu Thịnh chống cánh tay chậm rãi đứng thẳng người, chóp mũi vẫn quanh quẩn hương thơm anh đào trên người cô.
“Thực xin lỗi cô Sở.”
...
Không còn gì cản trở, Tô Ngọc Kỳ vài bước đã lên đến nơi, bước vào phòng ngủ.
Đường Mạn cười dẫn hai đứa bé ra ngoài.
Phòng ngủ rất lớn, rất yên tĩnh, là nơi bọn họ từng sống trước kia. Nhưng vì tổ chức hôn lễ nên đã sửa sang lại một lượt, không còn phong cách màu xám nam tính như trước mà đã mang vẻ sáng sủa rạng rỡ.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, hôm nay cô vô cùng xinh đẹp, váy cưới màu trắng tinh khiết, dung nhan tinh xảo như một bức họa, lớp khăn voan che mặt mơ hồ mà thanh nhã.
Qua một lớp khăn voan che mặt, cúi đầu hôn cô.
Một nụ hôn sâu.
Cố Nhã Thiển ngửa đầu, khóe mắt lấp lánh chớp động, người đàn ông khom người bế cô lên rồi cúi đầu cách lớp khăn voan lại hôn cô lần nữa, hôn vô cùng tỉ mỉ, hôn lên trán cô, má cô: “Bà Tô, cuối cùng em cũng là của anh rồi.”
“Không đúng...” Anh bước lên trước hai bước rồi nói: “Bà Tô, em vẫn luôn là của anh.”
“Ngài Tô, anh quá bá đạo rồi.” Mang theo đôi găng tay tơ lụa màu trắng, đôi má người con gái xấu hổ đỏ hồng, nâng tay vòng qua ôm lấy cổ người đàn ông.
“A... anh ba, hôn đi, hôn một cái rồi đi...”
Cánh cửa khép hờ không biết từ bao giờ đã bị mở ra, khách khứa nhà họ Cố và mấy người bạn của Tô Ngọc Kỳ đã đứng chặn ở cửa, làm ầm ĩ lên.
Người đàn ông cúi đầu.
Ở nơi đông người lại còn trước mặt khách khứa trưởng bối và vãn bối, Cố Nhã Thiển xấu hổ đỏ bừng mặt, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn cũng không dám nghe.
Cánh môi mát lạnh mà lại mang theo hơi thở quen thuộc.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt hạ xuống.
Sau đó Tô Ngọc Kỳ bế cô xuống lầu, tới khi vào trong xe Cố Nhã Thiển mới mở mắt, cô nâng tay lên ôm má, phát hiện hai má đã nóng bừng từ lâu.
Phù dâu phù rể đi theo đóng cửa lại, xe bắt đầu khởi động di chuyển.
Một bóng đen ập tới, người đàn ông nói: “Vừa nãy ông đây vẫn còn chưa hôn đủ đâu.”