CHƯƠNG 322: CÔ ĐÃ NHỚ LẠI.
Trong video giám sát vẫn chỉ có một hình bóng.
Nhưng càng phát rõ ràng.
Bất kể từ góc độ nào, thì vẫn chắc chắn là Như Phương.
Mộc Như Phương đang ở thành phố Hải Châu!.
Nhưng cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Vậy thì chỉ có một nguyên nhân, cô ấy trốn tránh, không muốn người khác tìm thấy.
Trong lòng Cố Nhã Thiển có chút nặng nề, nhớ lại kể từ lần đi KTV với Tống Hương trước đó, Mộ Như Phương đã rời đi rồi, gửi cho cô một tin nhắn, sau đó không có liên lạc lại.
Tiêu Tuyết nói: “Có lẽ cô ấy không có chuyện gì, cho dù Đào Gia Thiên có hận cô ấy như thế nào, cũng không để cho cô ấy chết đâu!”
Dẫu sao, cũng đã từng yêu nhau.
Cô biết Đào Gia Thiên thích Mộ Như Phương như thế nào, cùng biết anh ta hận cô ấy như thế nào!
Sau mùa hè, thời tiết bắt đầu ngột ngạt.
Cố Nhã Thiển sau một trận mưa đột nhiên nhớ lại một vài đoạn ngắn, thỉnh thoảng lóe lên trong đầu cô, sau đó đầu cô lại bắt đầu đau, cơn đau khiến toàn thân cô đều là mồ hôi lạnh, cuối cùng cố nhớ là được một người tên Cố Tùng An.
Còn có những chuyện năm đó.
Tối đó, đúng lúc Tô Ngọc Kỳ đi thành phố Xuân Châu không có trở lại, Cố Nhã Thiển ngồi dậy, uống một ít nước, đi đến phòng ngủ của trẻ em xem Tinh Tinh và Dạ Lê một chút, sau đó nửa nằm nửa ngồi trên giường, cô nhớ lại thiếu niên tên Cố Tùng An.
Anh nằm trên giường bệnh, nói với cô: “Chị, chị mau đi học đi, không cần phải trì hoàn việc học hành, một mình em vẫn rất tốt.”
Sau đó hình ảnh thay đổi.
Vẫn là một đêm mưa.
Có người nói với cô, Cố Tùng An đã chết rồi.
Bị bệnh tim, đã ra đi rồi.
Đó chính là em trai của cô, Cố Tùng An.
Đêm đó, Cố Nhã Thiển không có ngủ, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn tiếp tục rơi.
Điên cuồng dội đi những hạt bụi trên thế giới này.
Cố Tùng An dường như là một manh mối chính trong nội duung vở kịch của cuộc đời cô, cô vì cứu cậu ấy mà phải đi đến hộp đêm, muốn gom góp được một tỷ để cho cậu là phẫu thuật, sau đó….
Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, sau đó cô gặp anh.
Anh thật sự là một người tốt, cho cô một tầm chi phiếu, không mua cô, anh chỉ để lại cho cô một hình bóng, hình bóng một công tử cao quý cao co tại thượng, cô vốn cho rằng, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Không ai ngờ được, số phận trêu người.
Nhớ lại đêm đó, Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, cô siết chặt những ngón chân, cả người đổ mồ hôi lạnh, cố nhớ đến cái tên “Lưu Thanh Vũ”, hóa ra, đúng như lời Đông Phương Vỹ nói, cô là lấy chồng thay.
Thay thế e của mình, gả cho Tô Ngọc Kỳ.
Trời mưa suốt một đêm.
Cố Nhã Thiển cả đêm này không có nghỉ ngơi, cô nhớ lại rất nhiều người, nhớ lại người bạn trước đây, nhớ lại Trương Thảo, nhớ lại Mộ Như Phương, nhớ lại Khả Di, nhớ lại Tiêu Tuyết cùng Sở Vận, cô không sống trong một không gian trống, cuối cùng cô cũng nhớ lại những chuyện trước kia.
Đặc biệt là….
Tô Ngọc Kỳ.
Hóa ra cuộc gặp gỡ giữa cô và Tô Ngọc Kỳ thật sự là như thế….thật sự là một điều nực cười.
Cô nhớ lại ngày cô rời khỏi nhà họ Tô, anh gọi điện thoại cho cô, nói với bảo cô đợi, xin lỗi, cô không có đợi.
Sáng sớm người hầu lên lầu và gõ cửa.
“Phu nhân, bữa sáng đã xong rồi ạ.”
Hai đứa trẻ Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê đã được tắm rửa. Người giúp việc đang chải tóc cho Cố Tinh Tinh, Cố Nhã Thiển đi tời, cô để người giúp việc đi xuống chuẩn bị, sau đó nhận lấy chiếc lược, nhẹ nhàng chải đầu cho con gái.
“Mama, baba nói tối nay sẽ về.”
“Ừ”.
“Mama, mẹ không vui sao?” Cố Tinh Tinh quay mặt lại nhìn cô: “Có phải là cha không gọi điện thoại cho mẹ, nên mẹ không vui.”
“Không phải, mẹ rất vui.” Cố Nhã Thiển ôm con gái vào lòng: “Chỉ là chỉ là mẹ tối qua không ngủ tốt.”
Cô không thể tưởng tượng được, ba năm trước.
Cô gọi điện thoại cho Tinh Tinh nói sẽ quay lại, có thể ở bên con bé, Tinh Tinh có bao nhiêu mong đợi, nhưng….
Cô mơ hồ nhớ lại vụ tai nạn ô tô đó.
Giống như một cơn gió lớn sóng thần.
“Tinh Tinh, mẹ chỉ muốn, ôm con một lúc thôi.” Cố Nhã Thiển ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.
Cố Tinh Tinh rất ngoan, giống như một người lớn ôm Cố Nhã Thiển: “Mẹ, Tinh Tinh cũng muốn ôm ẹ.”
Ăn xong bữa sáng, hôm nay là thứ bảy, vậy nên được nghỉ ngơi, Cố Nhã Thiển đưa hai đứa bé đến công viên giải trí.
Đối với Tinh Tinh, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy rất áy này, lúc cô rời đi, Tinh Tinh mới có bốn năm tuổi, mà vẫn luôn đi theo cô, dựa dẫm vào cô, mà Dạ Lê, Cố Nhã Thiển không biết phải hình dung tâm trạng bên trong như thế nào, thật nặng nề và tự trách.
Trước đây không có ký ức, cô không có cách nào cảm nhận được tình yêu của đứa bé, từ nhỏ đã rời xa cô, đó là loại cảm nhận như thế nào.
Nuôi dưỡng thành một tính cách quái gở.
Không muốn bị người ngoài chạm vào.
Không thích giao tiếp với những bạn cũng trang lứa, rất khó hòa nhập, cả người như một con nhím nhỏ, ôm lấy chính mình.
Cô nhìn hai đứa trẻ chơi thật sự rất vui vẻ, nụ cười hồn nhiên, cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Cố Dạ Lê.
Cô cùng với Tô Ngọc Kỳ đi siêu thị.
Đứa trẻ này ôm lấy chân cô, hét gọi mẹ.
Điện thoại reo.
Cố Nhã Thiển lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình hiện hai chữ “Chồng”, mắt cô không kiềm được ẩm ướt, chưa bao giờ cô dám nghĩ, người đàn ông này sẽ thích mình.
“Alo”
“Nghe người giúp việc nói, em đưa Tinh Tinh và Dạ Lê đi công viên giải trí.”
“Ừ, hôm nay là thứ bảy mang hai đứa đi công viên chơi, Tinh Tinh nói, tối nay về, tối nay em đã kêu người làm chuẩn bị thêm mấy món ăn, đợi anh về.”
“Anh đã về rồi.”
“Hả?” Cố Nhã Thiển có chút bất ngờ: “Không phải là tối sao?”
“Em quay người lại đi.”
Cố Nhã Thiển nắm chặt điện thoại trong tay, ngây người khoảng hai giây, sau đó quay người lại, nhìn thấy dáng người thon dài mặc một chiếc áo màu xám bạc đứng cách cô mười mét, cô giữ chặt điện thoại di động: “Anh….Sao anh lại về sớm như vậy….”
Cô lẩm bẩm.
Mới phát hiện anh cách mình có chút xa.
Điện thoại cũng đã cup máy.
Anh dường như cảm nhận được cô đang nói cái gì, mấy bước đi qua, vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói: “Đúng lúc sáng sớm có một chuyến bay đến thành phố Hải Châu.”
“Vậy tối qua anh không có nghỉ ngơi sao.”
“Trên máy đã nghỉ ngơi một chút.”
Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hai đứa bé đang chơi rất vui vẻ cách đó không xa, Cố Tinh Tinh và Dạ Lê cũng nhìn thấy anh, vui vẻ chạy lại: “Ba, sao ba đã về rồi.”
Người đàn ông cúi xuống: “Ừ, muốn làm mọi người ngạc nhiên? Bất ngờ chứ?”
Cố Tinh Tinh gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Mặc dù Cố Dạ Lê không biểu hiện rõ ràng nhưng khóe miệng cũng nhếch lên.
Chơi đến tận 11h30 trưa.
Hai đứa bé mồ hôi đầm đìa, hơn 12h mới về nhà.
Người giúp việc đã chuẩn bị bữa trưa, Cố Nhã Thiển kêu anh đi tắm trước, nghỉ ngơi một chút, tối qua nhất định không được ngủ ngon, tranh thủ trên máy bay nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi tốt, quay lại liền trực tiếp đi đến công viên giải trí.
“Thay vì nghỉ ngơi, anh cảm thấy chúng ta nên làm việc gì đó có ý nghĩa hơn?”
Trong phòng sách.
Tô Ngọc Kỳ ngồi trên ghế ôm cô, lòng bàn tay kéo hông cô, giọng nói khàn khàn và gợi cảm: “Bà Tô, Ừm?”
“Chồng?”
“Hả?”
Cố Nhã Thiển gục đầu trên vai anh: “Xin lỗi…”
Cô vòng tay qua ôm lấy ngực anh: “Xin lỗi, em nên đợi anh, em đã hứa với anh, lại không làm được.”
Vẻ mặt người đàn ông có chút thay đổi.
Dường như có chút run rẩy, anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng rơi xuống mà cô: “Em…Em nhớ ra rồi.”