Cố Uyên thật sự bội phục khả năng lật lọng của Trần Quân Mai!
Cô không còn cách nào nữa.
Sức lực của một mình cô quá yếu.
Trần Quân Mai chuyện gì cũng có thể làm được, hồi đó khi cô còn nhỏ, Trần Quân Mai dắt theo Lưu Thanh Vũ đi tới nhà họ Lưu, quang minh chính đại khoác lên cánh tay của Lưu Chấn Khang.
Khi đó mẹ và Lưu Chấn Khang vẫn chưa ly hôn, khoảng thời gian đó, mẹ và Lưu Chấn Khang mỗi ngày đều cãi nhau, mẹ mới là bà Lưu, vợ của Lưu Chấn Khang, Trần Quân Mai chẳng qua chỉ là tiểu tam, nhưng lại bị Trần Quân Mai khắp nơi áp chế.
Ngay cả mình, cũng thường xuyên bị Lưu Thanh Vũ bắt nạt.
Quần áo mới của cô bị Lưu Thanh Vũ lấy kéo cắt nát, bên trong áo lông vũ cũng bị Lưu Thanh Vũ dấu kim, đâm vào cánh tay cô chảy máu.
Qua mấy ngày sau, mẹ nói với Cố Uyên: "Uyên Uyên, chúng ta đi thôi."
Cố Uyên một mực không hiểu, vì sao mẹ mới là vợ danh chính ngôn thuận của Lưu Chấn Khang, nhưng Trần Quân Mai lại dám mang Lưu Thanh Vũ tới nhà họ Lưu khua môi múa mép, chèn ép mẹ con họ.
Mà mẹ lại từng bước chấp nhận nhượng bộ.
Đợi đến sau khi Cố Uyên lớn lên mới hiểu được.
Bởi vì Lưu Chấn Khang không thương mẹ, ông ta thích Trần Quân Mai, cho nên Trần Quân Mai có thể dễ dàng đánh tan mọi phòng tuyến của mẹ.
Một người đàn ông yêu một người đàn bà, người đàn bà kia chính là tiểu tam, cô ta có được tình yêu của người đàn ông, thì coi như đã nắm quyền chiến thắng trong tay.
Mà một người đàn ông không yêu một người đàn bà, người đàn bà này chính là vợ của anh ta, cuối cùng cũng sẽ thất bại đau khổ, giống như mẹ, bà yêu Lưu Chấn Khang, thế nhưng từ đầu đến cuối bà nhận được gì, bị Trần Quân Mai đuổi ra khỏi nhà họ Lưu.
Cố Uyên không bắt xe, một mình từ từ trở lại biệt thự, trong lòng là một mảnh giá rét, cô vừa cảm thấy thê lương, lại vừa cảm thấy chính mình thật nực cười.
Cô và Tô Ngọc Kỳ, chẳng nhẽ phải như vậy sao?
Người Tô Ngọc Kỳ thích là Tống Ánh San.
Mợ chủ nhà họ Tô được nhiều người ở thành phố Hải Châu ngưỡng mộ như cô, thực ra cũng chỉ là cái danh đẹp đẽ nhưng trống rỗng, bi thương mà thôi.
Nhà họ Lưu.
Sau khi Cố Uyên đi.
Lưu Chấn Khang nhìn Trần Quân Mai: "Quân Mai, bà vừa nãy uy hiếp Cố Uyên như vậy, không hay đâu."
Suy cho cùng ông ta vẫn không muốn dùng cách này uy hiếp Cố Uyên, Thanh Chi đã ra đi rồi, làm sao có thể dùng thủ đoạn này uy hiếp Cố Uyên chứ ?
Đối với Cố Thanh Chi, ông ta vẫn luôn cảm thấy áy náy, Lưu Chấn Khang không hề biết, Trần Quân Mai cũng dùng cách này uy hiếp Cố Uyên, sau khi Cố Thanh Chi qua đời, Lưu Chấn Khang có nghĩ qua việc phải đem phần mộ của Cố Thanh Chi rời đến công viên tưởng niệm nhà họ Lưu, lại sợ Trần Quân Mai không vui, nhưng mấy tháng trước, Trần Quân Mai đột nhiên đồng ý.
Trần Quân Mai nhìn Lưu Chấn Khang: "Làm sao, ông sẽ không đau lòng chứ? Lại nghĩ tới người đàn bà kia ư?" Ngữ khí bà ta đầy chọc tức, Cố Thanh Chi cũng qua đời mấy năm rồi, người đàn ông này quả nhiên trong lòng vẫn luôn nhớ đến Cố Thanh Chi.
Bà ta đi tới ngồi xuống bên cạnh Lưu Chấn Khang, giọng mềm xuống: "Chấn Khang, tôi làm sao có thể phá hủy phần mộ của người đàn bà kia chứ? Loại chuyện làm tổn thương người khác như thế này không phải là chuyện có lợi, tôi làm sao có thể làm chứ, tôi vừa nãy nói, chẳng qua là nói ra để dọa Có Uyên mà thôi. Nếu không phải để dọa Cố Uyên, cô ta làm sao có thể giúp chúng ta mượn tiền chứ, ông nghĩ một chút xem Lãnh thị gần đây kinh doanh không tốt, tôi cũng là vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi."