CHƯƠNG 240: TÔI YÊU VỢ TÔI
Tần Na Na lên tiếng nói: “Chị Lâm, thì cứ để cho cô ta làm con chó nịnh nọt vậy, cô Cố Nhã Thiển kia chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, không có tài lẻ gì đâu, tháng sau thành phố Vân Châu có cuộc triển lãm trời trang quốc tế, theo thâm niên và kinh nghiệm thì chắc chắn chị Lâm sẽ được mời tham dự, dù sao thì đến cả ảnh hậu cũng nhờ chị thiết kế trang phục cho mà.”
“Cũng đúng, đột ngột xuất hiện mà không có tài cán gì thì làm sao mà so sánh với tôi được.”
“Đúng rồi chị Lâm, nói không chừng cô ta chỉ tốt nghiệp từ cái trường khi ho cò gáy nào đó thôi.”
Sắc mặt của Ôn lâm lúc này dễ nhìn hơn, cô kênh kiệu bước ra ngoài.
Lộ Hà bưng ly cà phê đến phòng của tổng giám sát: “Tổng giám sát!”
Cố Nhã Thiển cũng đang nói chuyện điện thoại với Cố Thành Thái về chuyện ở trường, cô không muốn làm lớn chuyện, dù sao đây cũng là chuyện của con nít đùa giỡn mà thôi, nhưng như vậy không có nghĩa là không nhắc nhở phụ huynh của đứa bé.
Vị phó hiệu trưởng trường họ Trần đó, Cố Nhã Thiển thật sự cảm thấy loại đạo đức và nhân như vậy, thật phí cho vị trí phó hiệu trưởng.
“Chuyện anh đã xử lý xong rồi, anh đang ở nhà, em không biết đâu, lúc ông bà nội nhìn thấy gương mặt của đứa cháu đích tôn bị đánh thành như vậy, hai ông bà xót lắm.”
“Dạ, em biết rồi, anh, em còn việc bận, cúp máy trước nha.”
“Ừ được.”
Cố Nhã Thiển mở laptop ra, ngẩng đầu lên nhìn Lộ Hà, lại nhìn ly cà phê mà Lộ Hà vừa đặt lên bàn, cô cầm lên nhấp hai ngụm rồi nói: “Cám ơn.”
“Chị đừng khách sáo.” Lộ Hà vội vàng xua tay, cô rất có thiện cảm với Cố Nhã Thiển, nhưng không ngờ Cố Nhã Thiển sẽ nói lời cám ơn mình, cô có chút do dự: “Tổng giám sát, em có thể, em có thể làm trợ lý cho chị không, chị mới đến CK, vẫn chưa có trợ lý, chị xem em…”
Giọng nói của cô nhỏ dần đi, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để hỏi: “Em có được không?”
“Sau này em gọi chị là chị Nhã Thiển được rồi.” Cố Nhã Thiển cũng hiểu được người mới sẽ dễ bị bắt nạt, Lộ Hà tuy vào CK chưa bao lâu, nhưng làm việc rất nghiêm túc, và cũng đúng lúc cô cần một trợ lý.
Cố Nhã Thiển gật gật đầu.
Lộ Hà vui mừng kích động nói: “Chị Nhã Thiển, chị yên tâm, em sẽ cố gắng làm việc hết sức!!”
Cố Nhã Thiển mỉm cười.
“Chị Nhã Thiển, bọn họ… bọn họ đang nói xấu chị, nói chị…”
Cố Nhã Thiển đưa tay bóp trán, cô đương nhiên biết người của công ty nói cô như thế nào, rằng cô và tổng giám đốc Âu có quan hệ không rõ ràng, lòng gạnh tỵ của phụ nữ bất kể ở tình huống nào cũng đều như vậy.
Lộ Hà không tiếp tục nói tiếp, Cố Nhã Thiển nghiên đầu mỉm cười nói: “Nói chị và tổng giám đốc Âu có vấn đề phải không?”
Lộ Hà nhìn vẻ mặt của Cố Nhã Thiển hơi tái, nhưng vẫn có nở nụ cười, cô hơi sợ gật đầu: “Còn nói hôm nay chị từ xe sang trọng bước ra, sau lưng có đại gia… rất nhiều đại gia chống lưng…”
Cố Nhã Thiển cười lắc đầu.
Cô hôm nay bị gắn cho cái hình tượng người mẹ đơn thân hung dữ, giờ lại là bị gắn cho hình tượng coi trọng đồng tiền và có quan hệ nhăn nhít với vô số đại gia.
“Không sao, muốn nói gì kệ họ, miệng của họ, đó là quyền tự do của họ mà? Tiểu Hà em phải nhớ, chuyện này rất thường hay xảy ra, em nên nghĩ như vậy, vì chúng ta giỏi hơn họ, cho nên họ ganh tỵ chúng ta, nếu như em là người bình thường không gì nổi bật, vậy thì có ai rảnh rỗi đi nói em này nọ không, đó là vì em quá giỏi.”
Lộ Hà trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu dọn đồ, rồi chuyển đến vị trí sát với phòng làm việc của tổng giám sát Cố.
Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng lại nháo nhào nhỏ to vài câu.
Tần Na Na tỏ vẻ khinh thường.
Buổi chiều, trợ lý của Âu Thời Phong gọi đường dây nội bộ, thông báo có cuộc họp đột xuất, sau khi nhận được điện thoại, Cố Nhã Thiển liền đi qua đó họp, cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ.
Sau khi họp xong trở về phòng làm việc đã bốn giờ chiều.
Lộ Hà đi tới: “Chị Nhã Thiển.”
“Hở.”
“Có người đưa bó hoa đến, ghi tên người nhận là chị.”
Hoa?
Cố Nhã Thiển đẩy cửa bước vào, chả trách vừa rồi lúc cô đi ngang qua, nhìn thấy mấy người nhóm Ôn Lâm nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ, vừa vào đến phòng làm việc, cô đã nhìn thấy bó hoa hồng trên bàn tiếp khách.
Nụ hoa màu đỏ.
Phía trên còn có những hạt sương giả long lanh.
Xung quanh thoang thoảng hương thơm phảng phất.
Cố Nhã Thiển bước đến cầm tấm thiệp lên đọc.
Trên đó chỉ vỏn vẹn đơn giản hai chữ ‘Nhã Thiển’, cô hỏi Lộ Hà: “Có nói là do ai tặng không?”
“Dạ, không.” Lộ Hà lên tiếng trả lời: “Chị Nhã Thiển, rốt cuộc là ai đang theo đuổi chị vậy, hai mươi bảy bông ‘tôi yêu vợ tôi’?”
Cố Nhã Thiển ngẩn ra, đếm lại, đúng là hai mươi bảy bông.
‘Tôi yêu vợ tôi’ sao?
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, Lộ Hà cười cười đi ra khỏi văn phòng, Cố Nhã Thiển cầm điện thoại dựa người vào ghế sô pha, rồi nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên chữ ‘Tô Ngọc Kỳ’, sau hai giây, cô bắt máy.
“Alo.”
“Thích không?”
“Thích cái gì…” Cố Nhã Thiển nhìn bó hoa trên tay mình, phút chốt cô hiểu ra, đây là… hoa do Tô Ngọc Kỳ tặng, cô nhớ lại lúc nãy Lộ Hà nói hai mươi bảy bông-tôi yêu vợ tôi, phút chốc mặt cô ửng đỏ lên, cô hồi hộp: “Không thích!”
Nói xong, Cố Nhã Thiển có chút hối hận.
Giọng điệu của anh kéo dài: “Hả? Vậy sao…”
Cố Nhã Thiển nhìn bó hoa trong tay mình, màu hồng đỏ thắm, có thể là hai mươi bảy bông chỉ là do nhân viên tiệm hoa họ chọn vậy thôi, chứ chắc là anh không biết ý nghĩ của hai mươi bảy bông là gì, cũng như cô, nếu như Lộ Hà không nói thì cô cũng không biết…
“Cô Nhã Thiển, cô không thích thì cũng hết cách.” Giọng điệu của anh có hơi trầm xuống, nhưng rõ ràng đó là đang trêu chọc cô, nhưng cô lại tưởng rằng anh không vui.
Dù sao thì tặng hoa cho phụ nữ.
Mà bị người nhận nói không thích.
Thì ai có thể vui được.
Nhưng khoảng nữa tháng sau đó, Cố Nhã Thiển mới hiểu được ý nghĩ câu nói của Tô Ngọc Kỳ, vì mỗi ngày ba giờ chiều đều có người giao hoa đến tặng cô.
Hai mươi bảy bông.
Tan giờ làm, Lộ Hà ôm bó hoa hồng trước ngực: “Chị Nhã Thiển, chị cho em thật sao?”
“Đương nhiên, chị cũng không thể mỗi ngày đều đem hoa về nhà, người lớn nhà chị sẽ không vui.”
Lộ Hà cúi đầu ngửi: “Hoa này khác với hoa hồng bình thường nha, gói cũng tinh tế hơn, giống như là vận chuyển hàng không từ New Zealand đến vậy.”
Cố Nhã Thiển vừa đi ra đến cửa đã thấy chiếc Rolls-Royce đen đậu cách đó không xa.
Bên cạnh còn có người đàn ông mặc bộ vest màu xám, đeo kính râm, đứng dựa trước xe, bộ dạng khá lạnh lùng, khoảng cách có chút xa, nhưng Cố Nhã Thiển vẫn có thể nhìn thấy gương mặt trầm ngâm của anh.
Trên tay anh đang cầm điếu thuốc lá, anh hút mấy hơi đã nhìn thấy Cố Nhã Thiển, anh nhìn chằm chằm vào cô không di chuyển.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan ca, nên rất nhiều ánh mắt của các cô gái đều đổ dồn lên anh.
Những tiếng thảo luận nhỏ to vang lên.
“Trời ạ, đẹp trai quá.” Lộ Hà đỏ mặt.
“Có đẹp trai gì đâu?” Cố Nhã Thiển cắn môi dưới nói lại.