CHƯƠNG 180 DÙ SAO CON CŨNG CHỈ LÀ GẢ THAY
Bà ta vậy mà bắt Tinh Tinh đi, còn có Tiểu Phong, Tiểu Phong có lẽ là muốn gọi điện thoại cho cô sau đó bị phát hiện, Cố Uyên lập tức thay quần áo, từ gara tùy ý tìm một chiếc xe, dùng tốc độ nhanh nhất, lập tức đến nhà họ Lưu.
--
Nhà họ Lưu.
Phòng khách.
“Mẹ, mẹ phải giúp con a, rõ ràng con mới là bà Tô, đều bị con tiểu tiện nhân cho chiếm tiện nghi.” Nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn vô song của Tô Ngọc Kỳ, Lưu Thanh vũ liền cảm thấy tinh thần phơi phới, người đàn ông ưu tú như vậy, rõ ràng là của cô.
“Được rồi, Thanh Vũ, con yên tâm, mẹ sao có thể không giúp con chứ? Mẹ đều giúp con nghĩ rồi, đến lúc đó con cứ đem tất cả lỗi sai đổ lên người con tiện nhân đó, con chỉ việc quang minh chính đại đợi làm mợ chủ nhà họ Tô đi.”
Lưu Thanh Vũ bây giờ hối hận rồi, nếu không phải lúc đó cô ta đang mang thai, sao có thể đến lượt Cố Uyên thay cô ta, Tô Ngọc Kỳ người đàn ông như vậy, gia thất như vậy, rõ ràng là việc mà tất cả người phụ nữ ở thành phố Hải Châu có nằm mơ cũng nghĩ đến.
Cô ta khoác tay Trần Quân Mai: “Mẹ, Cố Uyên con tiểu tiện nhân đó sẽ đồng ý sao? Lỡ cắn ngược lại chúng ta một cái, đến lúc đó lại đem nước bẩn hất lên người chúng ta.”
“Con ngoan, con yên tâm đi, mẹ đã thay con chuẩn bị tốt rồi....” Trần Quân Mai nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh, ai có thể ngờ đến con tiểu tiện nhân đó, vậy mà lén lút sinh một đứa con gái.
Lưu Chấn Khang từ sau báo ngẩng đầu lên, nhìn Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ một cái, nhíu mi: “Được rồi, Thanh Vũ nếu đã quay về, chúng ta hẹn Cố Uyên qua nói chuyện,còn nhà họ Tô, Thanh Vũ, thân phận bây giờ của con vẫn không thể đi, dù sao cũng là Cố Uyên thay con gả qua đó.
“Ba!” Lãnh Thanh Vũ bất mãn lên tiếng: “Ba, ba vậy mà bảo vệ con tiện nhân đó, con mới là con gái ba a.”
Lưu Chấn Khang đập tay xuống bàn một cái: “Lớn tiếng làm cái gì, còn không phải đều tại con năm đó không biết giữ gìn bị người ta làm cho to bụng, nếu không phải Cố Uyên thay con gả qua đó, nhà chúng ta bây giờ đều thành ra cái dạng gì rồi?”
Mặc dù ông ta đối với Cố Uyên đứa con gái này không có chút cảm tình, nhưng cũng không thể đen trắng điên đảo không rõ được.
Lưu Thanh Vũ uất ức khóc: “Mẹ....”
Trần Quân Mai đau lòng con gái của mình, nhìn Lưu Chấn Khang: “Không biết giữ gìn? Có ông nói con gái mình như vậy sao? Ông cho rằng đứa con gái Cố Thanh Chi sinh cho ông là người băng thanh ngọc khiết sao? Ông có phải lại nghĩ đến Cố Thanh Chi rồi, không nỡ đúng không, Thanh Vũ mới là con gái của chúng ta.”
“Tôi làm như vậy có gì sai? Thân phận mợ chủ là họ Tô, vốn chỉ là của Thanh Vũ, bây bảo Cố Uyên trả lại thì đã làm sao, Cố Uyên làm mợ chủ nhà họ Tô một năm này, đã từng vì nhà họ Lưu làm được cái gì? Một đồng cũng không muốn đưa, một con sói mắt trắng chỉ biết nghĩ đến người ngoài. Ông còn cho rằng Cố Uyên đó băng thanh ngọc khiết lắm sao, nó sớm đã không biết lăng chạ với biết bao nhiêu thằng đàn ông rồi, cũng giống như Cố Thanh Chi con tiện nhân đó thôi!”
Lưu Chấn Khang sầm mặt: “Đủ rồi!”
Trần Quân Mai nói: “Nó ở bên ngoài sớm đã sinh một đứa con gái, đều lớn như vậy rồi, vừa nhìn đã biết là tạp chủng không biết lăng chạ với ai bên ngoài sinh ra, chuyện như vậy, nếu như ông cảm thấy nhà họ Tô biết được, hậu quả sẽ như thế nào đấy!”
Lưu Chấn Khang kinh ngạc: “Bà nói cái gì?”
Lưu Thanh Vũ có chút không dám tin: “Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì, con tiểu tiện nhân đó ở bên ngoài sinh một đứa con gái?”
“Ông chủ, bà chủ, cô chủ lớn....” Người giúp việc đi đến: “Bà Tô đến rồi.....”
——
Cố Uyên ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô không thích nơi này, từ khi còn nhỏ, cùng mẹ rời khỏi nơi này, cô rất ít khi đến.
Mỗi lần đến, đều không có tâm trạng gì tốt đẹp cả.
Cô vô cùng chán ghét nơi này.
Người giúp việc bê một ly trà: “Bà Tô, mời cô uống trà.”
Lưu Thanh Vũ cổ quái lên tiếng: “Bà Tô, mày cũng có mặt làm bà Tô à?”
Cố Uyên nhếch con ngươi, ánh mắt nhìn qua đo, ánh mặt lạnh lẽo nhìn Lưu Thanh Vũ, Lưu Thanh Vũ bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi: “Nhìn cái gì mà nhìn, hạ tiện chính là hạ tiện.”
Ngón tay Cố Uyên nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh, Trần Quân Mai khống chế Tiểu Phong và Tinh Tinh, nhất định là muốn uy hiếp cô cái gì đó, thế nên Tinh Tinh và Tiểu Phong, hiện tại sẽ không có chuyện.
Cô nhìn Lưu Thanh vũ, khóe môi nhếch nụ cười lạnh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lại lên người Trần Quân Mai.
Trần Quân Mai nói: “Sao mày đến đây, nhà họ Lưu tao nhỏ, không chứa nổi bà Tô nhân vật lớn như vậy.”
Trần Quân Mai tỏ ra muốn làm nhục Cố Uyên, càng nhìn Cố Uyên khuôn mặt này, càng nhớ đến Cố Thanh Chi, đã chết rồi vẫn còn khiến Lưu Chấn Khang nhung nhớ như vậy.
Bà ta biết chỉ cần bà ta giữ con gái của cô, Cố Uyên sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà ta.
Lưu Thanh Vũ không đợi được muốn làm bà Tô, lập tức mở miệng: “Cố Uyên, con gái mày bây giờ đang nằm trong tay tao, nếu mày muốn con con gái mày không việc gì, thì ngoan ngoãn nghe lời, làm theo những gì tao nói.”
Trần Quân Mai trợn mắt với Lưu Thanh Vũ một cái, sao bà ta có thể sinh ra một đứa con gái phế vật não ngắn như vậy.
Có điều, cũng lập tức nói: “Cố Uyên, thiết nghĩ, mày cũng không muốn để chuyện này, bị nhà họ Tô biết được đâu ha, nếu như để nhà họ Tô biết mày ở bên ngoài có một đứa con gái lớn như vậy, nhà họ Tô sớm sẽ đá mày ra ngoài....”
Cô Uyên mặt không biểu cảm cười một cái: “Biết thì đã làm sao?”
Trần Quân Mai nhìn cô, bà ta không ngờ Cố Uyên vậy mà một chút cũng không chịu uy hiếp, có chút nhìn không thấu suy nghĩ của Cố Uyên, bà ta thà cho rằng, Cố Uyên có lẽ rất sợ nhà họ Tô biết sự tồn tại của đứa con gái này: “Cố Uyên, bà Tô vị trí này vốn dĩ là của Thanh Vũ, mày chẳng qua là thế thân cho Thanh Vũ mà thôi, bây giờ Thanh Vũ quay về rồi, mày nên đem vị trí bà Tô trả lại cho Thanh Vũ.”
Cố Uyên cắn môi, cô nào không biết suy nghĩ của Trần Quân Mai, cô nhìn Lưu Chấn Khang vẫn luôn không nói: “Ngài Lưu cũng là có ý này sao?”
Lưu Chấn Khang nhíu mi, không có lên tiếng, ông ta không hề đồng tình làm như vậy.
Cho dù ông đối với đứa con gái này không có cảm tình, đảo loạn đen trắng, qua cầu rút ván như vậy, ông ta đều không đồng tình.
Trần Quân Mai cắn răng: “Chấn Khang, ông đừng quên nó đứa con gái này này là một con sói mắt trắng, nhà họ Lưu gặp khó khăn một chút cũng không giúp đỡ, lại nói, vì trí mợ chủ nhà họ Tô vốn dĩ là của Thanh Vũ, người cậu Ba nhà họ Tô cưới cũng là Thanh Vũ.
Lưu Chấn Khang trầm mặt, do dự một lúc, gật gật đầu: “Cố Uyên, dù sao, con cũng chỉ là gả thay...”
Cố Uyên mặt không cảm xúc cười lạnh: “Được a, có điều, Lưu Thanh Vũ có ngồi được không, đó là chuyện của cô ta rồi.”
Ngày mai....
Ngày mai cô và Tô Ngọc Kỳ...
Thỏa thuận có hiệu lực.
Hôn nhân của cô và Tô Ngọc Kỳ là một năm, liền tự động li hôn.
“Cố Uyên, chỉ cần mày đồng ý trả vị trí bà Tô cho Thanh Vũ, con gái mày và Trần Tiểu Phong đó, tao sẽ không động đến một sợi tóc, ngày kia chúng ta cùng qua nhà họ Tô nói cho rõ ràng, tao sẽ cho người thả con gái mày và thằng nhóc đó, ra, mày cứ nói có ý đồ tham vinh hoa phú quý, lúc Thanh Vũ bị bệnh lấy cái chết ra dọa, cố chấp muốn thay Thanh Vũ gả cho cậu Ba nhà họ Tô, tao và bố mày chẳng qua chỉ là thương sót mày, không nhẫn tâm để mày cắt tay tự sát, nên mới đáp ứng, bây giờ Thanh Vũ về rồi, lương tâm mày nổi lên, muốn trả vị trí mợ chủ nhà họ Tô lại cho Thanh Vũ.”