CHƯƠNG 252: MUỐN ANH HÔN EM HAY EM HÔN ANH?
Đáy mắt cậu bé lóe lên một tia sáng.
Trong nhóm người xung quanh truyền đến tiếng kinh hô: “Thật lợi hại.”
“Cậu bé còn nhỏ tuổi mà lợi hại như vậy, chồng à, anh xem cậu bé này lợi hại hơn anh nữa kìa.”
“Mẹ ơi, anh trai kia giỏi quá.”
“Cậu bé này trông đẹp trai quá, muốn nhéo một cái, anh nhìn người đàn ông đứng sau cậu bé kìa, bọn họ là hai cha con đó, giống nhau như đúc, đẹp trai quá đi.”
Có người cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Còn các cô gái thì đổ dồn ánh mắt vào bóng dáng cao lớn, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Ông chủ không ngờ cậu bé này lại lợi hại như vậy, vẻ mặt ủ rũ giống như làm ăn thô lỗ, lấy ra một con gấu bông lớn.
Sáu giờ chiều, mặt trời đã lặn nhưng không khí vẫn còn nóng và khô.
Tô Ngọc Kỳ ngồi trong xe, nhìn cậu bé đang chuyên chú chơi mô hình, bên tai vang lên mấy câu nói.
[Bọn họ là hai cha con đó, giống nhau như đúc.]
Anh siết chặt nắm đấm, đáy mắt tối sầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu bé, mỗi lần nhìn, ánh mắt đều thể hiện sự kinh ngạc: “Dạ Lê, cháu thật sự chỉ mới 6 tuổi thôi sao?”
Cậu bé hơi gầy, không cao như Tinh Tinh, hoàn toàn không giống một đứa bé năm sáu tuổi.
Cậu bé còn nhỏ, từ trước đến giờ không nói dối, gật đầu vẻ nghiêm túc, đáy mắt Cố Dạ Lê rất trong trẻo, gật đầu đáp Tô Ngọc Kỳ xong thì tiếp tục chơi mô hình.
Anh cũng không nhìn ra vẻ chột dạ nào trên khuôn mặt cậu bé.
Tô Ngọc Kỳ xoa đầu Cố Dạ Lê, cậu bé cũng không tránh, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Anh cười tự giễu, để mình đừng suy nghĩ nhiều: “Cháu có thể kể cho chú nghe cuộc sống mẹ cháu khi ở Mỹ không?”
Cố Dạ Lê tiếp tục chơi mô hình, mấy giây sau mới nói: “Không được ạ.”
Tô Ngọc Kỳ bị từ chối nhưng không tức giận, mà ngược lại anh cảm thấy rất có hứng thú với Cố Dạ Lê.
Tài xế nhắc nhở: “Cậu chủ, cô Cố và cô chủ nhỏ tới rồi.”
Tô Ngọc Kỳ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hạ kính xuống, nhìn thấy Cố Nhã Thiển đang dắt Cố Tinh Tinh đi tới đây, anh bước xuống xe, Cố Nhã Thiển đã đi tới đây rồi.
Cô mặc một chiếc áo màu trắng kết hợp với váy dài màu đỏ, bước đi dưới ánh hoàng hôn khô nóng, rất xinh đẹp.
Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi, có mấy sợi tóc dính lên gò má, Tô Ngọc Kỳ đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, đáy mắt cưng chiều: “Em mau lên xe đi, lát nữa chúng ta đi ăn cơm.”
Cố Nhã Thiển để Cố Tinh Tinh lên xe trước, sau đó mới ngồi vào xe, cô phát hiện cô đang ngồi cạnh Tô Ngọc Kỳ, còn hai đứa trẻ thì ngồi hai bên.
“Mẹ, cái này tặng cho mẹ.” Cố Dạ Lê lấy ra một con gấu bông màu oải hương to, trên mặt Cố Nhã Thiển mang theo ý cười, nhận lấy con gấu còn to hơn cô, trong nháy mắt, chỗ ngồi phía sau xe vốn rộng rãi đã trở nên hơi chật chội: “Dạ Lê, mẹ rất thích.”
Cố Nhã Thiển nói xong thì hôn nhẹ lên mặt Dạ Lê.
Cố Tinh Tinh mở to mắt, cô bé cũng rất thích gấu bông, mặc dù trong nhà cô bé có rất nhiều đồ chơi.
Đột nhiên có một con gấu bông màu oải hương đưa tới trước mặt cô bé, Cố Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn măt lạnh lùng của Dạ Lê, ôm chặt vào ngực: “Cảm ơn em Dạ Lê.”
Cố Dạ Lê nhìn ánh mắt vui mừng sáng ngời của cô bé, cúi đầu khẽ “Ừ” một tiếng.
Chiếc xe bỗng lắc lư.
Cả người Cố Nhã Thiển vì ôm con gấu bông to lớn mà nghiêng về phía trước, một cánh tay ôm eo cô, kéo cả cô và gấu bông to lớn vào trong ngực, Cố Nhã Thiển đang định ngồi thẳng dậy thì nghe thấy tiếng trầm thấp của anh vang lên phía trên đỉnh đầu: “Em thích không?”
“Vâng, tôi rất thích!”
“Lúc nãy em đã hôn Dạ Lê và Tinh Tinh.” Nói đúng hơn là em vẫn chưa hôn anh.
Cánh tay thon dài của anh ôm lấy cô, ấn đầu cô vào trong ngực mình, khàn khàn nói bên tai cô.
Cố Nhã Thiển giả vờ không hiểu anh đang nói gì, cô nghiêng mặt qua một bên, lặng lẽ giữ khoảng cách với anh, ôm gấu bông màu oải hương to lớn.
Nhưng không gian trong xe vốn đã nhỏ hẹp.
Mà cô lại đang ôm một con gấu bông to, nhất thời không tránh được, chỉ có thể chuyển đề tài: “Anh Tô, chiều nay anh đã chơi trò gì với Dạ Lê vậy, trong công viên giải trí có chỗ bán gấu bông sao?”
“Đương nhiên là có.” Anh sáp đến gần cô, Cố Nhã Thiển bị anh ôm eo đến mức chỉ có thể thuận thế nằm trong ngực anh, cách một lớp áo mỏng cô có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của anh.
“Ở đâu vậy, sao lúc trước tôi và Dạ Lê không phát hiện ra?”
Đột nhiên lỗ chân lông trên người cô run lên, bởi vì tay anh đang khẽ nhéo eo cô, thì thầm bên tai cô: “Nhã Thiển, em muốn anh hôn em hay em… hôn anh?”
Tai Cố Nhã Thiển hơi ngứa.
Hơi thở nóng bỏng gần như vậy làm cho dái tai cô đỏ lên.
Trong xe có mở máy lạnh, nhưng lúc này Cố Nhã Thiển không hề cảm thấy mát chút nào, mặt anh chỉ cách mặt cô 2cm, Cố Nhã Thiển có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người anh.
Trong không khí mát lạnh luẩn quẩn hơi thở của anh.
Cô không phản kháng, nhưng dưới tình huống này bảo cô hôn anh, Cố Nhã Thiển thật sự không làm được.
“Đợi chúng ta về nhà được không…”
“Được.” Tô Ngọc Kỳ vội nói tài xế: “Trở về số 1 Hoa Đình.”
Cố Nhã Thiển: “…”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh nói chúng ta đi nhà hàng Tây ăn tối sao?”
“Hôm nay anh mặc đồ thể thao ra ngoài.”
“…” Cố Nhã Thiển nhìn anh, anh đang mặc bộ đồ thể thao màu xám, cô khẽ “ồ” lên.
Số 1 Hoa Đình.
Cố Nhã Thiển đã từng thưởng thức tài nấu ăn của Tô Ngọc Kỳ, chẳng qua khi đó anh chỉ nấu cho cô một bát mì, nhưng nước canh rất ngon, hoàn toàn không hề thua kém các đầu bếp nổi tiếng, vì vậy lúc Tô Ngọc Kỳ vào bếp, mắt Cố Nhã Thiển sáng lên.
Anh nhìn cô: “Em qua đây buộc tạp dề giúp anh.”
Cố Nhã Thiển đi tới, vòng ra phía sau anh, ở nhà chỉ có chị Hạ nấu ăn, cho nên chỉ có một chiếc tạp dề màu hồng nhạt.
Tô Ngọc Kỳ nhìn nụ cười rạng rỡ xinh đẹp long lanh trên khuôn mặt trắng nõn của cô, trong đáy mắt đen của anh mang theo vẻ dịu dàng lưu luyến, xoay người, giọng nói mềm mại của cô phàn nàn anh lộn xộn: “Tôi vẫn chưa buộc xong đâu.”
“Nhã Thiển, em còn nhớ những lời đã nói trên xe chứ?” Đáy mắt anh dần tối lại, giọng nói cũng khàn hơn bình thường.
Cố Nhã Thiển nhạy bén nhận ra được, định xoay người rời khỏi nhưng lại bị anh ôm eo, một nụ hôn ập đến.