CHƯƠNG 275: DIÊN
Một tuần sau.
Cố Nhã Thiển tan tầm.
Người của tiệm đồ ngọc điện thoại đến bảo cô tới lấy, đã sửa lại xong rồi, Cố Nhã Thiển lái xe nhanh chóng chạy đến đầu phố.
Nơi này là phố đồ cổ nổi tiếng của thành phố Vân Châu.
Đủ các loại tranh chữ quý giá.
Cô dựa theo địa chỉ Ôn Định đưa tìm đến một cửa hàng tên ‘Thịnh Ngọc’, nhìn từ bên ngoài rất cũ, hơn nữa biển số nhà rất nhỏ.
Nhìn qua giống như cái loại cửa gỗ hai cánh khắc hoa của thế kỷ trước vậy.
Nhưng lúc vừa đi vào, lại xuất hiện một cảm giác rộng mở sáng sủa.
Tầm nhìn rất rộng lớn, thế mà lại lớn cỡ hai ba sân bóng.
Bên trong các tủ kính trưng bày đủ loại ngọc phỉ thúy hoặc đắt tiền hoặc là giá phải chăng, tràn đầy ánh sáng.
Một nhân viên cửa hàng đi tới hỏi: “Chào cô, cô cần gì ạ?”
"Tôi đến để lấy đồ, ông chủ của mọi người đâu?"
"Cô là cô Cố có đúng không." Rõ ràng ông chủ của cửa hàng đã từng dặn dò rồi, nhân viên cửa hàng lập tức dẫn Cố Nhã Thiển đi về phía trước:"Mời cô đi theo tôi, bây giờ ông chủ đang đợi cô."
Cố Nhã Thiển hơi nhíu mày, trong lòng có chút nặng nề.
Chỉ là đến sửa một chiếc nhẫn ngọc thôi, vì sao. . . nhìn dáng vẻ không dám buông lỏng của nhân viên cửa hàng, Cố Nhã Thiển cảm thấy, chẳng lẽ chiếc nhẫn kia có gì đó khác biệt.
Sân sau của ‘Thịnh Ngọc’ là núi giả nước chảy.
Mô phỏng theo kiến trúc tiểu lâu biệt viện của thời Minh Thanh, trúc ngọc liễu xanh thấp thoáng hai bên nhà lầu kiến trúc phương Tây có mái màu kem.
Lần đầu tiên Cố Nhã Thiển nhìn thấy ông chủ của ‘Thỉnh Ngọc’
Tuổi khoảng chừng vừa mới bốn mươi, vẻ ngoài lịch sự nho nhã, đeo một cái kính gọng vàng màu bạc, nhìn qua rất uyên bác, giống như giáo sư của trường đại học vậy.
"Nhẫn ngọc này là của cô sao?" Ông chủ nhìn Cố Nhã Thiển, trong tay cầm một chiếc nhẫn ngọc nguyên vẹn, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra dấu vết đã từng vá lại.
Cố Nhã Thiển gật đầu: "Phải"
"Ngồi đi." Ông chủ nhìn thoáng qua nhẫn ngọc, ánh mắt phức tạp, sau đó đẩy đẩy kính mắt trên mũi, đặt nhẫn ngọc vào trong hộp trang sức, đưa cho Cố Nhã Thiển.
"Cô Cố có thể cho biết thử, nguồn gốc của chiếc nhẫn ngọc này không?"
Cố Nhã Thiển mở hộp trang sức, lấy chiếc nhẫn ngọc ra từ bên trong, không thể không khen ngợi năng lực làm việc của Ôn Định, cửa hàng này rất tốt, chiếc nhẫn vá lại không nhìn ra được đường rạn quá lớn, nhìn qua nguyên vẹn như lúc ban đầu, cũng không có dùng vàng để che giấu.
"Chiếc nhẫn này, là do một người rất thân thiết với tôi để lại cho tôi." Cố Nhã Thiển cũng không có giấu diếm, nhưng cũng không nói ra tất cả.
Rất rõ ràng, cô nhìn thấy sự tìm tòi nghiên cứu từ trong mắt của ông chủ tiệm đồ ngọc.
"Ông chủ, thật sự cảm ơn tay nghề tuyệt vời của ông, nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi trước đây." Cố Nhã Thiển đứng lên, muốn rời đi.
Trực giác của cô nói với cô.
Ông chủ của tiệm đồ ngọc này, hình như biết chút gì đó. . . về chiếc nhẫn ngọc này.
Ông chủ nói: "Ai, cô Cố, trước đừng đi vội, nhà của tôi vừa vận chuyển một ít trà từ phía nam đến đây, hương vị không tệ, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống uống một tách trà đi."
Bản thân Cố Nhã Thiển cũng không định đi thật, đầu ngón tay vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Ông chủ, chất liệu của chiếc nhẫn ngọc này nhìn qua rất quý, nếu bán đi, giá thị trường tầm bao nhiêu?”
Chẳng mấy chốc đã có người bưng dụng cụ uống trà lên, rót hai tách trà.
Trong không khí lập tức tràn ngập mùi trà.
Ông chủ cười nói: "Cô Cố, không bằng uống một ngụm nước trước đi, rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện."
Cố Nhã Thiển nhìn tách trà bạch ngọc trong tay, giống như loại chỉ có quý tộc nhà giàu ở cổ đại mới có thể hưởng dụng, trong suốt không có tạp chất.
Người phụ nữ hơi rũ mắt.
Nhìn nước trà màu sắc trong veo bên trong, mát rượi lạnh lẽo.
Cô uống một ngụm, hương vị rất khác biệt, không giống như loại trà từng uống ở chỗ anh cả, Cố Giác thích trà đạo, hằng năm đều sẽ có vô số người dựa theo yêu thích của anh ta mà đưa tới vô số loại trà quý giá.
Nhưng loại trà này, bên trong tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, hương vị của mùi hoa không đậm, càng làm tăng lên hương vị của trà, vào miệng ngọt thanh, vừa giữ lại hương vị đắng chát nhàn nhạt uyển chuyển ở môi với răng.
"Cô Cố, cô đừng xem thường chiếc nhẫn này của mình, tuy thấy chất liệu chỉ là thượng thừa mà thôi, không so được với đế vương lục cực phẩm, nhưng dù muốn mua cũng không có đâu.” Ông chủ nói : “Nếu cô Cố không cần, có thể bán cho tôi, giá cả thế nào, tùy cô ra.”
Trên mặt Cố Nhã Thiển lộ ra nụ cười dịu dàng mà tĩnh lặng: “Ông chủ nói vậy không sợ tôi yêu cầu quá cao hay sao?”
Cô nhếch nhẹ đuôi mày: “Chiếc nhẫn ngọc này là do một người thân quan trọng nhất của tôi để lại, là thứ duy nhất cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không bán nó đi.”
"Người thân quan trọng của cô?"
"Cô Cố, cô cũng biết đấy, bên trong chiếc nhẫn ngọc này có khắc một chữ ‘Đình’.”
Cố Nhã Thiển hơi nhíu mày.
Buông tách trà trong tay xuống, cẩn thận xoay xoay nhẫn ngọc trong tay, nhìn chữ được khắc bên trong đó, bởi vì trùng hợp ở ngay chỗ bị vỡ.
Có chút mơ hồ.
Hiện tại vá xong rồi.
Cố Nhã Thiển mới nhìn thấy, thì ra đây là chữ ‘Đình’, chứ không phải ‘Diên’.
“Ông chủ, vậy ông có biết, chữ ‘Đình’ này có ý gì không?” Cố Nhã Thiển bình tĩnh mở miệng, cô nhìn ông chủ, có thể mở một tiệm đồ ngọc lớn như vậy ở đây, còn có khay trà tám chữ số ở trước mặt, chắc chắn ông chủ này không phải người thường.
Ông chủ cười nhạt không nhiều lời: "Cô Cố, uống trà đi, trà sắp lạnh rồi, uống trà lạnh không tốt cho sức khỏe."
Cố Nhã Thiển giọng nói bình tĩnh khẽ nở nụ cười, lưng thẳng tắp: “Ông chủ, ông như vậy là không phúc hậu đâu."
"Cô Cố cũng không nói sự thật với tôi."
Cố Uyên: "Được rồi, chiếc nhẫn ngọc này là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi."
Vẻ mặt của ông chủ thay đổi: "Mẹ của cô?" Ông ta ngớ người lắc đầu: "Có phải mẹ cô tên là. . ." Ông ta nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cố Nhã Thiển: “Đúng là rất giống."
"Ông quen mẹ của tôi?"
"Không quen, chỉ từng gặp mấy lần thôi." Giọng điệu của ông chủ có chút nặng nề: "Cô Cố, chiếc nhẫn ngọc này rất quý giá, cô phải giữ gìn cho kỹ, còn chữ ‘Đình’ bên trên tốt nhất đừng để người nhà của cô nhìn thấy."
"Vì sao."
"Nhiều lời vô ích, cô Cố, sau này cô sẽ biết.”
Thật sự sau này Cố Nhã Thiển mới biết được, thì ra chữ ‘Đình’ này, thế nhưng lại là. . . mà thân phận của cô cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đáy lòng Cố Nhã Thiển tràn đầy nghi ngờ, nhưng ông chủ nói mệt rồi.
Muốn nghỉ trưa.
Bảo nhân viên cửa hàng đưa cô rời đi.
Sau khi Cố Nhã Thiển rời khỏi, ông chủ cúi đầu hít một hơi, trên mặt nở nụ cười, ông ta lấy điện thoại ra, gọi điện thoại tới một số điện thoại: “Tôi. . tìm được người đó rồi . . ."
"Cái gì?"
Ông chủ nói: “Chuyện này trước đừng nói với anh cả, đợi tôi điều tra rõ ràng rồi hẳn nói, tránh để anh cả lo lắng."
"Được."