Cố Uyên khó khăn mở mắt, dụi dụi mắt, trên lông mi còn mang theo nước mắt: “Không được, nếu như để chồng tôi biết được… hức… anh sẽ rất thảm, muốn trộm tiền thì trộm nhanh đi… toàn bộ tiền đều đưa cho anh, anh đừng giết tôi.”
“Tôi không muốn đi làm sao đây.” Tô Ngọc Kỳ đột nhiên muốn trêu chọc cô, cũng may cô vẫn còn nhớ mình đã có chồng, anh còn tưởng rằng, cô thật sự uống rượu xong rồi thì quên sạch mình chứ.
Cố Uyên nghe thấy câu này, chớp chớp mắt, nói lại một lần nữa: “Tôi không có tiền… tôi rất nghèo.”
Tô Ngọc Kỳ: “… Tôi không cần tiền.”
Cố Uyên nhỏ giọng khóc nức nở: “Tôi… tôi có chồng rồi, anh ấy rất hung dữ, anh không đánh lại anh ấy đâu…”
Sáng ngày hôm sau.
Cố Uyên vừa mở mắt ra đã cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi.
Cô giơ tay xoa xoa trán của mình.
Ngồi dậy, nhìn thấy mình đang ở trong phòng ngủ, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, tối qua cô có uống một chút rượu vang, nhưng sao tác dụng chậm lại lớn đến như vậy.
Cố Uyên ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn chính mình trong gương, môi mình… sao lại hơi sưng sưng…
Cô nhớ hình như tối hôm qua, Tiêu Tuyết đã đưa cô trở về…
Sau đó thì sao.
Trong 24 năm qua, cô chưa từng say rượu, đây là lần đầu tiên cô uống say, thật sự rất khó chịu!
Xem ra sau này chính mình thật sự không thể uống rượu.
Cố Uyên đang đánh răng, đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trong giấc mơ hình như trong nhà cô có trộm, cô còn chưa kịp súc miệng, miệng ngậm bàn chải đánh răng, vội vàng đi ra ngoài mở túi xách của mình.
Ồ, điện thoại, thẻ và tiền mặt đều ở trong túi.
Cô mở tập vẽ của mình ra, nhìn bản thảo của mình.
Lại đi xuống chỗ bình thường mình vẫn để tiền ở dưới lầu.
Ồ, mọi thứ đều có ở đây.
Không hề bị mất.
Hình như trong đầu suy nghĩ điều gì đó, cô vội vàng chạy lên thư phòng, mở cửa đi tới trước két sắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Két sắt cũng không sao.
Quả nhiên chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cố Uyên quay trở lại phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng, rửa mặt, cô nhìn thấy trên điện thoại có tin nhắn Tiêu Tuyết gửi đến.
Cô ấy hỏi cô đã tỉnh chưa?
Cố Uyên nhắn lại: “Tỉnh rồi.”
Sau khi nhắn tin lại, Cố Uyên không cẩn thận mở ra nhật ký cuộc gọi, cô trợn tròn mắt, nhìn một cuộc gọi, được gọi tới vào lúc 11 giờ 35 phút tối hôm qua.
Là Tô Ngọc Kỳ gọi tới.
Thời gian cuộc gọi là 6 phút.
Cô cầm điện thoại hơi mơ màng.
Quả nhiên uống rượu là hỏng việc, trong lòng Cố Uyên vẽ lên một chữ X cho hai chữ uống rượu, sau này cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Tối hôm qua, Tô Ngọc Kỳ gọi điện cho mình để nói điều gì?
Bên trong phòng làm việc.
Buổi sáng, Tô Ngọc Kỳ đã mở xong một cuộc hội nghị, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Cảnh Ngọc: “Cậu hỏi cô ấy một chút, có phải cô ấy đang thiếu tiền đúng không?”
Bên kia Đường Cảnh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc.
Anh vẫn chưa dám xác định “cô ấy” này là ai?
Đường Cảnh Ngọc cảm thấy có phải là Tống Ánh San, dù sao thì cũng bởi vì Tống Ánh San mà bộ trò chơi này đã bị thương vẫn luôn nằm trong bệnh viện, anh uyển chuyển nhắn lại: “Anh ba, gần đây trong tay em có một đại IP, có cần phải tới chào hỏi Tống Ánh San không?”
“Không phải cô ấy!”
Đường Cảnh Ngọc nhìn ba chữ Tô Ngọc Kỳ đã gửi tới, rơi vào trầm mặc.
Vào lúc này, trong Đường thị.
Giám độc bộ phận tiêu thụ đang báo cáo tình huống tiêu thụ gần đây cho Đường Cảnh Ngọc, nhìn thấy Đường Cảnh Ngọc trầm mặc, ông ta trực tiếp toát mồ hôi lạnh, ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy.
Trợ lý đứng bên cạnh đang muốn dò hỏi Đường Cảnh Ngọc một chút.
Bỗng dưng nghe thấy Đường Cảnh Ngọc đấu tranh hỏi một câu: “Vậy thì là ai?”