Cố Uyên lên lầu.
Cô mở tủ quần áo, quần áo mùa đông của cô không nhiều, cũng không có nhiều bộ mới, nghĩ đến tối nay phải tới Mỵ Sắc, Cố Uyên không biết nên mặc quần áo gì.
Nhớ tới Tô Ngọc Kỳ từng nói qua, cô là mợ chủ nhà họ Tô, không thể khiến anh mất mặt.
Tô Vân Thư đi lên: "Chị Thanh Vũ, chị cùng em trở về nhà họ Tô, em có một bộ quần áo vô cùng hợp với chị, size quần áo của chúng ta không khác nhau là mấy, vóc người cũng tương tự nhau, có điều chị cao hơn em, chắc cũng hợp."
Cố Uyên lắc đầu: "Không cần, chị tùy tiện tìm một bộ là được rồi."
Tô Vân Thư khoác lên tay Cố Uyên, kéo cô đi ra phòng ngủ: "Như vậy sao được chứ, chị cùng em trở về, chuyên ngành em học ở đại học là thiết kế thời trang, tối nay em nhất định khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người chị!"
Cố Uyên nhìn Tô Vân Thư: "Thật trùng hợp, chuyên ngành của chúng ta giống nhau."
"Thật ư?" Tô Vân Thư có chút kinh ngạc, đáy mắt đều là nụ cười: "Chúng ta thật sự rất có duyên nha chị Thanh Vũ, không được, tối nay em nhất định phải thiết kế cho chị một bộ quần áo thật đẹp!"
Tài xế chờ ở cửa.
Cố Uyên đi cùng Tô Vân Thư đến nhà họ Tô.
Suốt quãng đường đi, Cố Uyên nói với Tô Vân Thư về cuộc thi thiết kế thời trang VK, Tô Vân Thư biết là công ty tổ chức lần này có vốn đầu tư của Tô thị, vốn dĩ có chút do dự, nhưng khi nghe thấy Cố Uyên nói về tính bảo mật cá nhân của chương trình, đáy mắt liền sáng lên.
Bên trong phòng ngủ.
Tô Vân Thư mở tủ quần áo, dường như có chút ảo não, sớm biết thì cô ta đã mang nhiều quần áo hơn tới, lần này tới thành phố Hải Châu, chỉ ở có một tháng, cho nên mang quần áo không nhiều.
Cuối cùng, cô ta ở trong hòm quần áo tìm được một bộ váy xếp ly màu xanh nhạt, từ vị trí bắp chân, đến màu sắc độ sáng, gấu váy thêu hoa văn gợn sóng, màu sắc thay đổi dần, đai lưng là màu xanh đen.
Tô Vân Thư đem váy đưa tới, thúc giục Cố Uyên nhanh đi thay: "Bản thảo của em vẽ hồi đại học, đến tận mấy tháng trước khi em mở tập bản thảo, mới nhớ ra, mới tạo ra bộ váy này, đều là em tự tay may."
Lúc đó sau khi làm ra chiếc váy này, Tô Vân Thư tìm rất nhiều người mẫu đến mặc, nhưng như thế nào cũng không mặc ra được khí chất của bộ váy, khí chất vừa ưu nhã, thanh thuần lại vừa mang chút ma mị, quyến rũ.
Cố Uyên lần đầu nhìn cũng rất thích bộ váy này, bất kể là phối hợp màu sắc hay là thiết kế, đều rất xuất sắc, trên gấu váy thêu hoa văn càng tạo nên sự khác biệt.
Tô Vân Thư lại tìm một chiếc áo lông màu trắng, đưa cho Cố Uyên.
Cố Uyên cao hơn Tô Vân Thư, cô cao 1m 70, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài đen nhánh buông trên vai, cổ áo lông màu trắng để lộ xương quai xanh tinh xảo, xinh đẹp, vẻ mặt của cô gái, lộ ra chút thanh thuần, bất an.
Tô Vân Thư hài lòng nhìn Cố Uyên, nâng quai hàm cười, "Nếu em là anh ba a~, nhìn thấy chị, nhất định nhịn không được đè chị lên tường mà hôn."
Cố Uyên tức giận: "Vân Thư!"
"Người anh ba này của em a~, em hiểu quá rõ." Tô Vân Thư nhìn Cố Uyên, nhìn như thế nào cũng cảm thấy gương mặt Cố Uyên 360 độ không có góc chết. Trên thế giới có một số người như vậy, lần đầu tiên nhìn sang, không phải là quá xinh đẹp, nhưng càng nhìn càng làm người ta cảm thấy xinh đẹp đến động lòng.
Cố Uyên chính là người như vậy.
7 giờ tối.
Cố Uyên xuất hiện ở cửa phòng VIP của Mỵ Sắc.
Cố Uyên vẫn chưa gõ cửa, cửa liền từ bên trong mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc nhuộm vàng nhìn cô, tầm mắt chiếu thẳng lên gương mặt Cố Uyên: "Người đẹp, tìm ai vậy?"
"Ông chủ Tô ở đây không?" Cố Uyên vẫn chưa quen kêu tên anh.
"Tổng giám đốc Tô ư? Ở bên trong." Người đàn ông tóc vàng cao giọng kêu một tiếng, nghiêng người, vài ánh nhìn bên trong phòng VIP rơi đến bên cửa.