CHƯƠNG 172: CÓ TÔI Ở ĐÂY, EM SẼ KHÔNG SAO
Ở lối rẽ của hành lang…
"Anh Kỳ."
An Thuần nhấc theo làn váy, đi tới: “Anh Kỳ, anh đang tìm mợ Tô sao?”
Cô cắn môi: “Em. . ."
Ánh mắt của anh đột nhiêu nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Cô nhìn thấy cô ấy?"
"Vâng. ." An Thuần tim đập lỡ một nhịp, đưa tay che ngực, vẫn như cũ si mê say đắm nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Lúc nãy em đang nói chuyện với mợ Tô thì cô ấy bảo muốn đi toilet, thế nhưng mãi mà không thấy trở về."
Phòng giám sát ….
Hình ảnh trên màn hình rõ ràng có hai cô gái đỡ Cố Uyên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng đến cầu thang xuống tầng, sau đó thân ảnh biến mất không thấy nữa.
Sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ mặt trầm xuống, anh cười lạnh nhìn Đông Phương Vỹ đang đứng phía sau: “Cô Đông Phương không tính cho tôi một câu trả lời hợp lý sao? Hai cô em gái này của cô đã dẫn vợ của tôi đi đâu?
Đông Phương Vỹ lập tức lấy điện thoại di động ra, sắc mặt cũng vì giận giữ mà tái nhợt: “Bảo Thanh Thanh và Dĩnh tới đây!"
Hai người kia, lại dám công khai ở trên yến hội của cô làm ra đến chuyện như vậy.
Cô cúp điện thoại, dịu dàng nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Kỳ, có khả năng chỉ là Thanh Thanh và Dĩnh muốn đùa một chút với mợ Tô mà thôi, mợ Tô chắc là đã bị say rượu cho nên Thanh Thanh và Dĩnh mới dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi."
Ánh mắt của người đàn ông sít sao nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, đồng tử co rụt lại, lên tiếng hỏi: “Dưới lòng đất có những nơi nào?”
Nhân viên giám sát trả lời: “Có kho rượu và kho lạnh bảo quản thực phẩm…”
Tô Ngọc Kỳ mím môi, ánh mắt khi nghe thấy mấy từ kho lạnh rõ ràng nheo lại một chút, Đông Phương Vỹ cắn răng, còn muốn giải thích thêm: “Kỳ. . ."
"Ha …." Khóe môi người đàn ông nâng lên một độ cong lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn Đông Phương Vỹ, giọng nói từ từ rét lạnh: “Tôi nghĩ là cô Đông Phương vẫn nên hy vọng vợ của tôi không có chuyện gì đi, nếu không, dù cô ấy chỉ có chút xíu tổn thương thì… tôi cũng không phải làm một người biết thương hoa tiếc ngọc đâu."
Nói xong, anh đẩy cửa ra nhanh chân đi ra ngoài.
Đông Phương Vỹ sắc mặt thay đổi, cô nắm chặt bàn tay, Đông Phương Thanh Thanh và Đông Phương Dĩnh đều là con em trong gia tộc của cô.
Tuy rằng không có nhiều liên hệ máu mủ, thế nhưng đến cùng vẫn là người của nhà họ Đông Phương.
——
" Lưu Thanh Vũ, Lưu Thanh Vũ ……"
Trong lúc hoảng hốt.
Có người kêu lên một cái tên.
Cái tên này khiến cho cô thấy vừa xa lạ mà cũng quen thuộc.
Cố Uyên chỉ cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, làm sao cũng không mở ra được, cô buồn ngủ quá, cả người mệt mỏi cực kỳ, cuối cùng là ai đang gọi cô chứ. .
Hình như có cái thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy cô.
Cố Uyên từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy mặt mũi người đàn ông, đây là đang nằm mơ sao? Nếu không phải là mơ, cô sao có thể nhìn thấy được Tô Ngọc Kỳ.
Làm sao mà có thể nhìn thấy mặt của anh ấy là vẻ lo lắng như vậy.
Hai mắt nặng nề, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Tô Ngọc Kỳ cởi âu phục đang mặc, bọc kín người cô lại, ôm cô nhanh chân đi ra ngoài, nhìn thấy cô đang muốn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, gấp gáp nói: “Lưu Thanh Vũ! Cô mau mở mắt ra."
Nhìn thấy người phụ nữ trong lòng lại từ từ mở mắt, đáy lòng anh khẽ buông lỏng một chút, trên mặt cũng không còn quá nghiêm trọng: “Nhìn tôi, không được ngủ."
Cố Uyên tỉnh táo thêm một chút, ý thức vẫn như cũ mơ hồ, cô nở nụ cười, lầm nhẩm lầm bầm nói: “Tôi còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa. ."
Bước chân của người đàn ông hơi dừng lại, anh nhìn người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt đang cười kia, trong phút giây này, lồng ngực của anh cứ như có thứ gì đó bắt đầu đâm chồi, nhanh chóng lớn lên, không thể khống chế………
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, ánh mắt thâm sâu mà chăm chú, giọng hòa hoãn: “Có tôi ở đây, cô sẽ không sao đâu."
"Nhưng mà, tôi buồn ngủ quá. . . Tôi thật sự buồn ngủ quá, anh đừng có hung giữ với tôi nữa, tôi, tôi muốn ngủ một chút…” Giọng nói của cô gái mềm mại bất lực dần dần nhỏ xuống.
Tô Ngọc Kỳ bước dài chân, nhanh chóng đi về phía trước, vừa cúi đầu nhìn dáng dấp yếu ớt của cô gái đang mệt mỏi cực kỳ, anh nói: “Được, thế nhưng lúc tôi gọi cô, cô nhớ tỉnh lại, nếu không, tôi sẽ tức giận, sẽ trừng phạt cô."
Cô ngoan ngoãn ngả đầu vào trong lồng ngực của anh, khép hai mắt lại.
Tô Ngọc Kỳ sắc mặt trầm xuống, hai tay ôm chặt cô, đi tới trước mặt mấy người Đông Phương Vỹ: “Kỳ, tôi đã gọi bác sĩ đến, đang ở trong phòng chờ rồi, vợ của anh sẽ sẽ không sao đâu."
Đi theo sau lưng Đông Phương Vỹ, còn có hai cô gái trẻ tuổi, đây chính là Đông Phương Thanh Thanh cùng Đông Phương Dĩnh , cả hai run rẩy lẩy bẩy cúi đầu đi theo sau Đông Phương Vỹ.
Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn một cái sau đó lạnh lùng thu tầm mắt lại.
——
Trong phòng nghỉ ngơi.
Tô Ngọc Kỳ đem Cố Uyên đặt lên giường, bác sĩ lập tức đi tới kiểm tra một phen, áp lực trong phòng nghỉ ngơi quá mức mạnh mẽ, trán của bác sĩ cũng nổi lên một tầng mồ hôi, sau đó mới nói với Tô Ngọc Kỳ: “Anh Kỳ, vợ của anh bị nhiễm khí lạnh, may là thời gian không quá lâu, cô ấy còn chút mệt mỏi, tôi sẽ ghi chút thuốc cho cô ấy uống sau khi tỉnh, bây giờ cần phải truyền dịch cho cô ấy."
Tô Ngọc Kỳ 'Ừ' một tiếng, ánh mắt từ trên khuôn mặt trắng xám suy yếu của cô gái dời đi, anh nhìn về hai cô gái sau lưng phía Đông Phương Vỹ, khuôn mặt anh tuấn một mảnh âm trầm, cô Đông Phương, cô có phải hay không nên cho tôi một câu trả lời hợp lý?"
Ở sau lưng, Đông Phương Thanh Thanh cùng Đông Phương Dĩnh dồn dập nhìn Đông Phương Vỹ, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy, chẳng qua chỉ là muốn cho người phụ nữ này một bài học mà thôi.
Ai biết. . .
Đông Phương Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Tô Ngọc Kỳ, run lên một cái, đôi mắt này lạnh giá đến mức làm cho cô ta sợ hãi, lúc này cô ta mới thấy hoảng rồi, lập tức nhìn về phía Đông Phương Vỹ cầu cứu.
Ttrên mặt Đông Phương Vỹ vẫn là nụ cười nhẹ nhàng lễ mà cao quý phép thuộc về thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, cô đi tới bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, liếc mắt nhìn cô gái đang truyền dịch nằm ở trên giường nói với bác sĩ: “Smith, anh vội vã tới đây cũng đã mệt rồi, trước tiên đi qua một phòng khác nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa lại tới đây kiểm tra cho cô ấy.”
"Vâng, cô Đông Phương." Bác sĩ đã sớm cảm giác không khí được nơi này không bình thường, khí áp nặng nề, nghe thấy Đông Phương Vỹ bảo mình rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Đông Phương Vỹ nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Kỳ, chuyện này, tôi rất xin lỗi, may là Tô phu nhân không có việc gì, nếu không tôi thật không biết nên làm gì mới tốt.
"Tôi sẽ cố gắng giáo dục lại Thanh Thanh và Dĩnh, xin lỗi đã thiêm phiền phức cho anh."
Tướng mạo của Đông Phương Vỹ đẹp đẽ rực rỡ, một thân váy dài đoan trang thanh lệ, lời nói ra lại dịu dàng chân thành, Đông Phương Vỹ cảm thấy, gia tộcĐông Phương cùng với nhà họ Tô đã vì cái chết của Đông Phương Huỳnh mà có chút cứng ngắc, hai nhà đều là người làm ăn, làm căng lên đối với người nào cũng không tốt.
Hơn nữa, vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, Lưu Thanh Vũ cũng không có chuyện gì.
Cô không cho là Tô Ngọc Kỳ sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận không buông, khẽ nghiêng đầu nháy mắt với Đông Phương Thanh Thanh cùng Đông Phương Dĩnh .
Hai người lập tức vâng vâng dạ dạ.
"Anh Kỳ, xin lỗi anh, em cùng Dĩnh chỉ là định đùa giỡn với Tô phu nhân một chút mà thôi." Đông Phương Thanh Thanh mở miệng nói: “Đợi tới khi Tô phu nhân tỉnh lại, hai người chúng em nhất định sẽ xin lỗi cô ấy, rất mong được Tô phu nhân tha thứ."
Người đàn ông đi tới trước sofa ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, ánh mắt của anh nhẹ nhàng liếc Đông Phương Thanh Thanh một cái, lại nhìn Đông Phương Vỹ một chút, môi mỏng nhếch lên một độ cong lạnh lùng, không nhanh không chậm mở miệng: “Tốt, không bằng tôi đây cũng đùa giỡn với hai cô một chút đi. ?"
Ngoài cửa, hai tên vệ sĩ trẻ tuổi đi tới, Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặt không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng lạnh nhạt mở miệng: “Đem hai vị tiểu thư đây, ném vào kho lạnh, không tới 2 giờ không cho phép ra ngoài."
Đông Phương Vỹ sắc mặt rất khó coi, nụ cười trên mặt cũng không giữ được nữa: “Kỳ ….. "