CHƯƠNG 370: NGHĨ CÁCH MANG THAI CON CỦA ANH ẤY.
“Gia Thiên, anh ăn nhiều một chút.”
Buổi tối, phòng ăn nhà họ Ngu.
Ngu Thanh Âm đặt một miếng sườn heo om vào cái bát trước mặt Đào Gia Thiên, người đàn ông từ đầu đến cuối đều không chạm vào, rút ra một chiếc khăn giấy lau khóe miệng, nhìn Ngu Chí An, giọng nói hờ hững, dưới ánh mắt không gợn sóng: “Chú Ngu, nếu không có việc gì, cháu xin phép đi trước.”
Ngu phu nhân liếc nhìn Ngu Thanh Âm, Ngu Thanh Âm mỉm cười, làm nũng: “Gia Thiên, ở lại nhà thêm một chút nữa đi, đợi chút nữa chơi với bố em một ván cờ.”
Ngu Chí An lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Lỳ do chính là tiền vốn của xí nghiệp Ngu thị xảy ra một chút vấn đề, Ngu Chí An kêu Ngu Thanh Âm hẹn Đào Gia Thiên tới chính là muốn thương lượng chuyện này, xem xem Đào thị có thể rót vốn vào Ngu thị hay không, mặc dù nhà trên danh nghĩa nhà họ Đào và nhà họ Ngu đã đính hôn, nhưng suy cho cùng lễ đính hôn còn chưa được tổ chức, chỉ là sự bàn bạc của người lớn hai bên.
Lúc này, Đào Gia Thiên đang ngồi trên ghế, khóe môi nở nụ cười, đường viền hai má rõ ràng: “Tối tôi còn có việc, Ngu tiên sinh có lời gì muốn nói, nói ngắn gọn đi.”
Ngu Chí An không ngờ nhiều lần như thế, Đào Gia Thiên đều không cho ông ta một bậc thềm để bước xuống, ông ta có chút không vui, nhìn Đào Gia Thiên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng có chút không đoán được ý đồ của anh ta, Đào Gia Thiên này, là một kẻ lương tâm đen tối, lạnh lùng, tàn nhẫn, hơn nữa, ông ta thực sự không thể động đến nhà họ Đào.
“Gia Thiên, là như này, công ty của chú gần đây tiền vốn quay vòng….” Ngu Chí An thử bắt đầu thăm dò, nhưng lời của ông ta vẫn chưa nói xong, liền bị Đào Gia Thiên lãnh lùng ngắt lời.
“Chú Ngu, cháu nghe nói, gần đây Ngu thị bị vướng vào một vụ kiện.” Người đàn ông rút khăn giấy ra lau những ngón tay thon dài, ánh mắt rủ xuống, nhìn vào ngón tay của mình, nhếch miệng cười: “Cháu là một thương nhân, không làm ăn thua lỗ, bây giờ cổ phiếu của Ngu thị đang giảm, điều này không có lợi với cháu.”
Anh ta đứng dậy: “Đã không có việc gì của cháu, cháu xin phép đi trước.”
Ngu Chí An không ngờ đến, Đào Gia Thiên một chút mặt mũi cũng không cho, nhìn Đào Gia Thiên đi ra ngoài, Ngu Thanh Âm muốn đuổi theo, ông lập tức không vui, dơ tay lấy một cái đĩa trực tiếp ném xuống đất: “Đứng lại cho ta!!”
Ngu Thanh Âm dừng bước, lắng nghe âm thanh động cơ bên ngoài biệt thự, dậm chân, không hài lòng nhìn Ngu Chí An: “Cha!!!”
Ngu phu nhân đi qua, vỗ nhẹ vào lưng Ngu Chí An: “Được rồi, Chí An.”
“Bà xem xem tên tiểu tử kia là thái độ gì, lại nói dù sao tôi cũng là trưởng bối của cậu ta!!! Có thái độ như vậy sao?”
Ngu Chí An tức giận trách mắng: “Còn con, là vị hôn thê của nó đến bây giờ còn chưa nắm được trái tim của nó, con có tác dụng gì???”
Khuôn mặt Ngu Thanh Âm lập tức tái nhợt, hai tay nắm chặt với nhau, nói: “Cha, anh ấy sẽ thích con, sau này con chính là bà Đào, tiền nhà họ Đào, không phải chính là tiền của chúng ta sao?”
Buổi tối, trên ban công, Ngu phu nhân hỏi cô ta: “Âm Âm, con ở bên Đào Gia Thiên cũng lâu rồi, anh ta đã chạm vào con chưa?”
Nhắc đến vấn đề này, Ngu Thanh Âm cắn chặt môi, tính tình Đào Gia Thiên lạnh lùng vô tình, với ai cũng không có sắc mặt tốt, tự cao tự đại, đừng nói chạm vào cô ta, cô ta nắm tay anh ta anh ta cũng sẽ không vui, điều này khiến Ngu Thanh Âm nhớ lại bốn năm trước.
Lúc mà Mộc Như Phương vẫn còn ở đó.
Đào Gia Thiên sẵn sàng quỳ trên mặt đất để đi giày cho Mộc Như Phương, thân thể Mộc Như Phương có chút không khỏe, dù là cau mày, Đào Gia Thiên cũng đau lòng rất lâu.
Càng nhớ lại càng khiến Ngu Thanh Âm ghen tỵ.
Cô nghiến răng: “Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?
Nói ra ai tin chứ, Đào Gia Thiên chưa từng chạm qua vị hôn thê của mình!!! Sắc mặt Ngu Thanh Âm không thể nói gì hơn!
Ngu phu nhân hiểu con gái mình, lập tức hiểu, bà ta chọc vào đầu Ngu Thanh Âm: “Chỉ cần mang thai con của Đào Gia Thiên, con còn sự vị trí bà Đào kia không phải là của con sao?”
“Nhưng anh ấy!!!...” Ngu Thanh Âm đỏ mặt.
Cô cũng rất lo lắng.
Ngu phu nhân: “Cậu ta không chạm, vậy phải nghĩ cách.”
Ngu Thanh Âm lập tức có một ý tưởng, cô quay lại phòng ngủ của mình, lấy điện thoại gọi cho chị Vu người quản lý.
“Giúp em tìm một loại thuốc, không phải chị có cách tìm được thuốc kích dụ nhập khẩu sao?”
Mộc Như Phương trong lúc làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà của bà Lý, giọng nói của bà Lý rất lo lắng: “Như Phương, bênh tim của Nặc Nặc lại tái phát rồi, rất đau.”
Đầu của Mộc Như Phương lập tức “Ầm” một tiếng, cô muốn nahnh chó rời đi, một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Đào Gia Thiên, giọng anh ta lạnh lùng: “Đi đâu?”
Đào Gia Thiên say rượu, dựa vào ghế sofa, một người phụ nữ trong hộp đêm đang giúp anh ta matxa đầu, dường như anh ta có chút khó chịu, động tác người phụ nữ kia rất khéo léo, xem ra đã học qua matxa chuyên nghiệp, nhưng đầu anh ta rất đau, matxa thế nào cũng không thoải mái.
Tức giận mắng người phụ nữ một câu: “Cút.”
Người phụ nữ liền bị làm khiếp sợ, cả người run rẩy.
Mộc Như Phương lo lắng muốn đi về, cô cầu xin người đàn ông, bởi vì không thể nói chuyện biểu lộ chính mình, cô lo lắng sắp khóc, chắp hai tay trước ngực, cầu xin anh, để cô đi đi.
“Muốn đi, muốn đi đâu?” đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt nhẹ nhàng trong mắt cô, lúc đến gần cô, Mộc Như Phương gửi thấy mùi rượu trên trên người người đàn ông, cô cắn răng, trong lòng chỉ muốn về nhà xem Nặc Nặc, xem Nặc Nặc thế nào rồi.
Từ tháng này Nặc Nặc chưa từng mắc bệnh.
Trên người cô đều là mồ hôi, nhưng người đàn ông lại nắm chặt ngón tay cô, trong lòng Mộc Như Phương rất lo lắng, cô nhìn hình dáng lạnh lùng đẹp trai của người đàn ông.
Ngón tay Đào Gia Thiên nắm chặt cằm của người phụ nữ, hơi nâng lên: “Khóc, cô khóc cái gì?”
Anh ta say rồi, không có lạnh lùng lăng mạ cô như ngày trước, nhìn những giọt nước mắt pha lê trong khóe mắt của người phụ nữ, những giọt nước mắt pha lê lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, trong lòng anh lại rất khó chịu, có một loại cảm giác mơ hồ.
Anh giơ tay ra trước mặt cô.
Dường như kiên trì với vấn đề này, nhìn vào đôi mắt đẹp này: “Tại sao lại khóc.”
Cô càng muốn đi, anh càng không muốn buống tay.
Trong lòng Mộc Như Phương chỉ có một suy nghĩ, đó là quay về xem Nặc Nặc, Nặc Nặc thế nào rồi, cô căn bản không nhận thấy sự thay đổi của người đàn ông sau khi say rượu, cô thấy anh ta không để cô đi, cài gì mà tôn nghiêm cô không cần, chỉ muốn quay về xem Nặc Nặc.
Cô nhón chân, hôn vào cổ họng người đàn ông, cắn nhẹ.
Đào Gia Thiên tức giận nheo mắt, thở dốc, người phụ nữ đang hôn loạn ở cổ anh, dường như muốn làm hài lòng anh, nhưng động tác đen rít này, lại hốt hồn có tiếng.
Anh ta liền tỉnh rượu, chỉ là đau đầu, lúc này tất cả máu trong người điên cuồng chảy đến chỗ yết hầu mà người phụ nữ đang cắn, hơi thởi của anh nặng nề.
Cắn răng hàm sau.
Cô quá trẻ, từ trước đến giờ chưa bao giờ chủ động làm điều này, người đàn ông bị khiêu khích một lúc căn bản không thể kiềm chế được, cúi đầu phủ kín lên đôi môi mềm mại kia, bàn tay to lớn kéo mông cô, trực tiếp xé chiếc váy của cô, giọng nói khàn khàn mắng một câu: “Người đàn bà phóng túng, dâm loạn!” sau đó trực tiếp tiến vào cơ thể cô.
Mộc Như Phương cố gắng chịu đựng cơn đau, dường như muốn cố gắng khiến anh ta nhanh một chút, cô muốn nhanh chóng làm anh thoải mái sau đó để cô về, chân cô quấn quanh chiếc eo mạnh mẽ của người đàn ông, cô chưa bao giờ chủ động như vậy, eo Đào Gia Thiên ngứa ngáy sảng khoái đến cực độ, thét lên một tiếng mắng cô là một kẻ lẳng lơ, một người phụ nữ lẳng lơ đến mê hồn, đôi mắ đỏ hoe cắn vào làn da mỏng manh ở cổ của người phụ nữ, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, giống như một cái kim, đâm vào huyệt thái dương của anh.
Anh ta hận đến chết người phụ nữ này, nhưng lúc này người phụ nữ trên người anh ta giống như một dồng nước suối mềm mại quấn quanh anh ta khiến anh ta muốn chết.
Cô run rẩy, trước mắt tối lại một lúc, mặc dù cô đã làm qua rất nhiều lần với anh ta, nhưng cô vẫn không chịu được sự tiến vào mạnh mẽ của người đàn ông, bộ phận đó của anh ta quá lớn, lại không có màn dạo đầu, khiến cô chỉ cảm thấy như cực hình.
Anh ta không phải là một người ham muốn tình dục quá mạnh mẽ, ngược lại anh ta là một người cực kỳ kiềm chế, trong mấy năm nay, có vô số phụ nữ xinh đẹp vây quanh anh ta, nhưng anh ta đều không có phản ứng, chưa bao giờ chạm vào những người phụ nữ khác kể cả Ngu Thanh Âm, anh ta cũng chưa bao giờ chạm vào, nhưng với người phụ nữ quyến rũ dưới thân, anh không có cách nào kiểm soát bản thân mình.
Anh ghét cảm giác này, rõ ràng rất hận người phụ nữ này!!!!.
Nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kiềm chế!
Ghét loại cảm giác phức tạp này, bất cứ lúc nào muốn như chuyện trước kia, đầu Đào Gia Thiên lại đau búa bổ, đặc biệt là khi anh ta ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người phụ nữ này, đôi mắt anh ta đỏ giống như con thú điên, trán anh ta nổi lên gân xanh, bất ngờ rút người ra, đè nén dục vọng dữ dội dưới thân, giơ ngón tay, nhíu mày, khàn giọng hét lên: “Cút, cút ra ngoài cho tôi, cút…”
Bên dưới Mộc Như Phương co giật, anh ta đột nhiên rút ra, bên trong cơ thể liền cảm thấy trống rỗng, rất khó chịu, khóe mắt cô đều là nước mắt, cắn môi run cầm cập lăn xuống sofa, hai chân mềm nhũn gần như không thể đứng vững, lại ra sức nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi Mộc Như Phương rời khỏi phòng bao, Đào Gia Thiên nắm chặt tay đập lên bàn trà, sự đau đớn trên tay không đáng gì so với cơn đau đầu đang bùng nổ, dường như anh ta cảm thấy không hả giận, bực bội không sao nói rõ được, giơ chân đạp vào bàn trà, anh ta ngồi trên ghế sofa, xoa trán, trong đầu đều là Mộc Như Phương.
Hận cũng được, thích cũng được, anh ta cũng không thể bỏ qua người phụ nữ này.
Trong không khí, vẫn còn mùi ám muội, anh ta nhớ lại dáng vẻ người phụ nữ dưới thân anh khóc đỏ cả mắt, đôi mắt ngấn nước cầu xin anh ta, anh ta phát hiện không thể kiểm soát bản thân, lại có cảm giác đau lòng, rõ ràng anh ta nên hận cô.