CHƯƠNG 186: CHỜ TÔI TRỞ VỀ LẤY CÔ KHÔNG THỜI HẠN(4)
Lưu Thanh Vũ nhìn sợi dây chuyền trong tay, thấy Cố Uyên để ý như thế thì cô ta sẽ càng không trả lại, sợi dây chuyền này vừa nhìn là thấy chế tác tinh xảo giá cả xa xỉ, cô ta lập tức muốn chiếm làm của mình, bĩu môi: "Trả lại cho cô, đồ ở đây đều thuộc về tôi, sợi dây chuyền này cũng vậy."
Cố Uyên đưa tay muốn giành lại: "Những thứ khác tôi không đụng đến, sợi dây chuyền này trả lại cho tôi."
Lưu Thanh Vũ càng thấy cô gấp gáp với sợi dây chuyền này thì cô ta càng nắm sợi dây chuyền thật chặt, cái gì của Cố Uyên cô ta đều muốn cướp về, cô ta lập tức đeo sợi dây chuyền lên cổ mình: "Cậu ba họ Tô tặng gì thì cũng là tặng cho tôi, không liên quan đến cô, Cố Uyên, cô không thật sự nghĩ mình là mợ ba nhà họ Tô đấy chứ, cùng lắm cô chỉ là cưới thay mà thôi."
Thấy ánh mắt của Cố Uyên lạnh lẽo, Lưu Thanh Vi hơi sợ, nhưng mà nghĩ đến hai gã vệ sĩ mà cô ta dẫn đến, cô ta nhìn chằm chằm vali đồ của Cố Uyên: "Cô sẽ không lén mang theo thứ gì đáng giá đó chứ!" Cô ta lập tức bảo hai vệ sĩ sang đây: "Hai người mở vali này ra cho tôi!"
Trong vali đồ của Cố Uyên chỉ có vài bộ quần áo, sách, còn có đồ đùng sinh hoạt hằng ngày, cô biết Lưu Thanh Vũ đến đây là muốn làm nhục mình, từ nhỏ đến lớn tình tình của Lưu Thanh Vũ là người thế nào, cô là người rõ nhất.
Sức của phụ nữ làm sao có thể so sánh với hai người vệ sĩ nam lực lưỡng, một vệ sĩ thấy Cố Uyên giãy dụa thì khống chế hai tay của cô, một gã vệ sĩ còn lại ngang ngược mở rương hành lý của Cố Uyên ra, đổ tất cả mọi thứ ra.
Lưu Thanh Vũ bước tới, nhìn thoáng qua, mỉa mai hai tiếng: "Nghèo vậy sao." Cô ta độc ác bĩu môi, nhấc chân lên giẫm lên tập tranh của Cố Uyên: "Còn muốn ngủ mê ở nhà vẽ vời à, được thôi, tôi quên nói, mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tô Thị làm việc, cô sẽ không nghĩ là cô lừa được ông bà cụ Tô, khóc lóc ở lỳ ở đây chứ."
"Lưu Thanh Vũ..." Cố Uyên cười nhạt nhìn Lưu Thanh Vũ, giọng nói còn nhạt hơn cả nụ cười: "Vậy chúc cô có được vị trí mợ chủ nhà họ Tô này!."
Không có ai biết, ngay cả ông bà cụ Tô cũng không biết, cô và Tô Ngọc Kỳ hợp đồng hôn nhân, trong vòng một năm thì sẽ tự động ly hôn về mặt pháp luật.
Cố Uyên vùng khỏi vệ sĩ, nhặt những thứ trên mặt đất lên bỏ vào vali, trên mặt tập tranh có in một dấu chân rõ ràng.
Cô rũ mắt, kéo vali, nhanh chóng rời khỏi biệt thự Ngân Phong.
Phía sau, Lưu Thanh vi đang đắm chìm trong giấc mơ trở thành mợ chủ nhà họ Tô, biệt thự xa hoa, còn cả phòng cất đồ với châu báu sang trọng quý giá bên trong, xoay người nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, khóe môi nở nụ cười độc ác.
--
Gần lên máy bay, Cố Uyên gọi cho Tinh Tinh một cuộc điện thoại.
"Mẹ ~ Bao giờ thì mẹ về."
"Tinh Tinh, mẹ sẽ nhanh chóng về... Mẹ sẽ không đi xa con nữa."
"Mẹ, Tinh Tinh rất nhớ mẹ, ngày nào Tinh Tinh cũng muốn ở cùng với mẹ."
"Ừ, mẹ sắp lên máy bay rồi, cúp máy trước. Tinh Tinh ở nhà phải nghe lời dì Lý, đến sáng mai Tinh Tinh mở mắt dậy là mẹ sẽ xuất hiện trước mặt con."
"Dạ."
Cố Uyên cúp điện thoại, cô đi về phía trước vài bước, xoay người, nhìn lại sân bay lớn như vậy, người đến kẻ đi, cô cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi đây, ngài Tô, xin lỗi, tôi lại lừa anh.
Khóe mắt cay cay, Cố Uyên cảm thấy đến thở cũng khó khăn, cô xoay người.
Ngài Tô, hẹn gặp lại.
Một giờ năm mươi phút sau, Cố Uyên đáp xuống thành phố Lệ Châu, Cố Uyên nhắm mắt lại hít thở không khí quen thuộc, ra khỏi sân bay, bây giờ đã không còn sớm nữa, đã hừng đông nhưng bên ngoài sân bay vẫn rất nhiều người, cô vừa đi về phía trước vừa gọi điện thoại cho chị Lý.
Trong đám đông, một tiếng hét lên, giữa đường lộ, ánh sáng chói lóa đập vào làm lóa mắt cô, Cố Uyên xoay người, nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh về phía cô--
--
Ánh mặt trời nước Pháp rực rỡ.
Trang viên Senna.
Tô Ngọc Kỳ sau khi tham dự tiệc sinh nhật của bà Cathy, rời khỏi tiệc tối đã là mười giờ tối, không có nán lại quá lâu, từ chối lời mời của bà Cathy, lập tức nói với Hoàng Hưng: "Giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất trở về thành phố Hải Châu vào ngày mai."
Anh ta lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho Cố Uyên, ngón tay chạm vào màn hình, chần chừ một lát, anh thật sự muốn xem thử vẻ mặt bất ngờ khi mình đột ngột trở về.
Trở lại khách sạn, anh tắm táp một lượt, mở laptop lên kiểm tra email mấy ngày nay công ty gửi đến.
Xem nửa tiếng, Tô Ngọc Kỳ đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi, anh nhìn qua đồng hồ, lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy đi mở cửa, Tống Ánh San đứng ở cửa.
"Tô Ngọc Kỳ.." Trên người Tống Ánh San mặc đồ ngủ tơ tằm, bên ngoài khoác áo khoác, nở nụ cười: "Em nghe trợ lý của anh nói anh đã về, có mệt không, em hâm cho anh chút canh gà."
Trên hành lang, tuy là có mở máy sưởi nhưng mà nhiệt độ cũng không có ấm như trong phòng khách, Tống Ánh San mặc đồ mỏng manh nên có hơi run rẩy, Tô Ngọc Kỳ nhíu mày nhưng vẫn không có ý sẽ để cô ta vào trong: "Không còn sớm, không phải ngày mai cô còn phải quay phim à? Đi nghỉ đi!."
Tống Ánh San gật đầu, không có trang điểm nên khuôn mặt có vài phần đơn thuần: "Tô Ngọc Kỳ, em nghe nói ngày mai anh sẽ phải về sao?"
"Ừ, nếu có chuyện gì có thể liên hệ với Hoàng Hưng.
Tống Ánh San cắn môi nhìn Tô Ngọc Kỳ: " Tô Ngọc Kỳ... Anh nói vậy là có ý gì?" Cô ta siết chặt nắm tay: "Giữa chúng ta nhất định phải xa cách như vậy sao?"
Giọng nói của anh bình tĩnh lại lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh nhìn Tống Ánh San, trong mắt cũng không hề gợn sóng, đáy mắt sâu như hồ nước không thấy đáy, anh xoay người bước vào trong phòng khách.
Tống Ánh San cũng đi theo vào.
Tô Ngọc Kỳ đi đến trước bàn làm việc, lấy trong ngăn kéo ra một tờ chi phiếu, đưa ra: "Số ở trên đó cô có thể viết tùy ý."
Tống Ánh San kinh ngạc lùi về sau mấy bước, bình giữ nhiệt trong tay rơi trên mặt đất, cô nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, giọng nói run rẩy: "Tô Ngọc Kỳ, anh như vậy là có ý gì?.. Em đi theo anh nhiều năm như vậy, trước giờ em vẫn chưa từng nghĩ đến giữa chúng ta lại dùng tiền để rạch ròi, năm năm trước em trao sự trong sạch cho anh.. Em cũng chưa từng hối hận."
Tống Ánh San không hiểu Tô Ngọc Kỳ có ý gì, nhưng mà dù sao anh vẫn luôn nghĩ người đêm năm năm trước là cô ta, chỉ cần nói ra chuyện năm năm trước đó, người đàn ông này nhất định sẽ không đành lòng.
Đây là lợi thế duy nhất của cô ta.
Anh đi đến trước cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt của Tống Ánh San, giọng điệu trầm thấp pha chút mỉa mai: "Nếu như không phải vì chuyện năm năm trước, cô cho rằng bây giờ cô có thể đứng ở đây sao?"