CHƯƠNG 44: VĨNH VIỄN CÔ SẼ KHÔNG GHÉT ANH
Đầy loại ánh mắt.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt hâm mộ đố kị.
Mọi ánh mắt chăm chú vào Cố Uyên.
Tiệc tối hôm nay, nói trắng ra là bữa tiệc rượu sặc mùi thương nghiệp.
Tô Ngọc Kỳ bước vào, lập tức có không ít lão tổng nâng ly bao quanh anh, tay Cố Uyên gác lên khuỷn tay của người đàn ông, như vậy thì không khó để đoán được thân phận của cô.
Vợ của Tô Ngọc Kỳ
Mợ chủ của nhà họ Tô.
Cố Uyên đứng cạnh Tô Ngọc Kỳ, trên mội nở nụ cười, yên lặng làm một bình hoa.
Tô Ngọc Kỳ và đám ông tổng nói gì đó, nhưng một câu Cố Uyên cũng không nghe vào, chỉ khi có tầm mắt một người dừng phía cô, cô mời cười đáp lại.
Cố Uyên cán ghét mình dối trá như thế, nhưng cô là mợ tô, từng lời nói từng cử động đều đại diện cho nhà họ Tô, dù không thoải mái cũng chỉ có thể nhịn.
Cô muốn rút tay ra đến một nơi an tĩnh ngồi, nhưng người đàn ông kẹp chặt tay cô, giới thiệu cô cho từng người.
Cố Uyên đã hiểu.
Đây đều là do bà cụ tô sắp xếp, mượn bữa tiệc này để Tô Ngọc Kỳ giởi thiệu cô cho tất cả mọi người biết...
Ngồi vững vị trí mợ Tô của cô.
Cũng đang dùng một thủ đoạn khác xử lý các thông tin không đúng được truyền bá trắng trợn trên mạng lần trước.
Cố Uyên phối hợp.
đột nhiên một ly rượu nâng lên trước mặt cô.
Cố Uyên ngẩng đầu lên nhìn cô gái trẻ nâng ly rượu kia.
Đối phương đang che môi cười, nhìn về phía Tô Ngọc Kỳ, giọng nói dịu dàng: “Anh ba Tô, còn không nhanh giới thiệu chị dâu mới cho bạn bè chúng em biết một hai đi..”
Cố Uyên nhìn cố gái này, có một vài nam nữ trẻ tuổi bước qua vây lấy bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, phụ họa cho cô gái này nói: “đúng đấy, anh ba Tô..đây là lần đầu tiên chúng em gặp chị dâu đó...”
Cố Uyên không biết uống rượu nhưng vẫn tiếp rượu.
Tô Ngọc Kỳ cười nói: “vợ tôi, Thanh Vũ...”
Cố Uyên nắm chặt ly thủy tinh trong tay, mới nghe được vài lời anh nói ‘vợ tôi, Thanh Vũ’, đáy lòng chợt hốt hoảng, nếu cô ta là Lưu Thanh Vũ thật thì tốt biết bao.
Nhưng tiếc là...
Cô chỉ là...
Cố Uyên chớp chớp mắt, vùi lấp cảm xúc trong đáy lòng, nhìn các thiếu gia tiểu thư kia mà nói:”chào mọi người, tôi là Lưu Thanh Vũ...”
Cô uống một ngụm rượu, nhưng thấy đối phương uống cạn rượu trong ly, hết cách, chỉ đành nốc cạn rượu nho trong ly...
Trên vai khoác lên một bàn tay, Tô Ngọc Kỳ vỗ vỗ vai cô: “Thanh Vũ, anh đi tìm vài người bạn nói chuyện đây, em tự mình tìm chỗ đi dạo, ăn chút đồ. Không nên đi quá xa, cô việc gọi anh.”
Cố Uyên gật đầu: “tôi biết rồi.”
Tô Ngọc Kỳ đi rồi, những thiếu gia tiểu thư vây quanh bên cạnh cũng đi mất, Cố Uyên cười, sau đó bước đến phòng nghỉ..
Cô thấy hỏi choáng..
có lẽ là do ly rượu vừa uống..
thường ngày cô không biết uống rượu.
Uống được nửa ly đã cảm thấy khó chịu rồi...
Cố Uyên ngồi trên sô-fa phòng nghỉ, rót một ly nước ấm, lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game giết thời gian, thì bên tai vang lên một giọng lanh lảnh.
“Lưu Thanh Vũ, là cậu thật sao?” Cố Uyên ngẩng đầu, nhìn cô gái trẻ ngồi cạnh mạnh
“cô là?”
“Tôi là Sở Vận, cô quên tôi rồi sao?”
Trong lòng Cố Uyên lộp bộp, cô không ngờ lại gặp được người quen của Lưu Thanh Vũ ở đây?
Không phải Lưu Thanh Vũ luôn ở nước mỹ sao?
Sao ở nước ngoài lại còn có người quen.
Cố Uyên cầm ly nước, uống một hớp nước để che giấu tâm tình của mình, nhìn vẻ mặt của Sở Vận, tỏng lòng Cố Uyên cũng thả lỏng lại, bởi trên mặt Sở Vận, dường như không nhìn ra cô không phải là Lưu Thanh Vũ...
Cố Uyên suy nghĩ nói: “Vừa về, thật có lỗi...”
Sở Vận không có gì không vui, nói: “không sao, chúng ta đã không gặp nhiều nẳm ồi, năm lớp bảy cậu liền đi Mỹ, nói thật là tớ không nhận ra cậu luôn đó, tớ chỉ nghe người khác nói cậu là Lưu Thanh Vũ mới đến đây thử chào hỏi thôi.”
Cấp hai?
thì ra là bạn học thời cấp 2.
Cố Uyên thả lỏng người nhìn Sở Vận: “lâu vậy rồi, thật có lỗi, tôi không nhớ ra.”
Sở Vận nói: “Thanh Vũ à, cuối tháng có buổi họp lớp, cậu có muốn cùng đến không.”
“Mình không đi đâu, các cậu tụ họp vui vẻ.” Cố Uyên có điên mới đi, nếu đi lại gặp được vài người, tuy chỉ là kí ức lúc cấp hai, nhưng lỡ có người nhìn ra, vậy phải làm sao.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Sở Vận không miễn cưỡng cô, chỉ tám chuyện với Cố Uyên, Cố Uyên có lúc gật đầu, biểu lộ suy nghĩ của bản thân cô, tám rất nhiều chuyện, chủ yêu là về Tô Ngọc Kỳ...
Cố Uyên mới biết, người đàn ông Tô Ngọc Kỳ này là một đóa đại đào hoa, là kiểu mà bọn con gái đều muốn chạy đến nhìn, dù sao là nhà họ Tô đứng nhất của thành phố Hải Châu, tất cả mọi người đều muốn leo lên...
“Thanh Vũ, thật hâm mộ cậu, gả cho cậu ba Ngọc Kỳ...”
Không biết bao lần Cố Uyên dã nghe được câu này rồi.
Hâm mộ
Ha
Thấy ‘Lưu Thanh Vũ’ không lên tiếng, Sở Vận cũng không hỏi gì, cô được một người chị em gọi đi, cô bạn kéo tay Sở Vận: “Vân, vừa nãy cậu nói chuyện với ai thế?”
“Lưu Thanh Vũ đó, các cậu không nhận ra nhau sao? Cô ấy là Lưu Thanh Vũ.”
Cô bạn hơi kinh ngạc: “trời ạ, là vợ cậu ba nhà họ Tô, cậu biết cô ấy sao.”
“bọn mình là bạn cùng lớp cấp hai...”
Cô bạn hâm mộ nói: “Lưu Thanh Vũ này á, thật có tốt số...gia thế bình thường, chỉ là một hộ nhà giàu mới nổi mà thôi vậy mà khiến cậu ba họ Tô...thật là may mắn mà.”
Sở Vận cũng đồng ý: “đúng đó, thật tốt số, có đều tớ thấy, cô ấy không giống với thời cấp hai..”
“không giống chỗ nào...”
“tớ cũng không biết nữa...chỉ là thấy không giống...”
“ôi, Vân Vân à, chuyện thời cấp hai, lâu như vậy, cậu cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi...chính cậu thay đổi nhiều như vậy, còn không cho người ta thay đổi gì chắc?”
Sở Vận cũng thấy là do mình nghĩ nhiều ròi, cười nói: “cũng đúng.”
Cố Uyên hơi đói bụng, lấy một chút bánh trên bàn ăn dài trong phòng tiệc...
Cô ăn một cái bánh thơm, tầm mắt dừng ở chỗ Tô Ngọc Kỳ...
Người đàn ông mặc bộ vest được may thủ công cao cấp màu đen, khuông mặt tuấn tú, dù đứng đâu thì anh cũng là một tồn tại khiến người khác chú ý, anh bưng lên ly rượu nói chuyện với đám ông tổng đằng kia.
Cố Uyên có thể hiểu tài sao đám thiếu gia tiểu thư nhìn cô lại đố kị như vậy.
người đàn ông này thật quá xuất sắc.
trước đây Cố Uyên đọc qua một quyển sách, trong sách có cậu thế này:
‘có hay chẳng vì một việc khiến bạn cảm thấy, người đàn ông này, dù sau này có làm ra chuyện gì, bạn cũng sẽ không hận anh ta.’
Cố Uyên đang nghĩ đến câu này thì nghĩ ngay đến Tô Ngọc Kỳ.
Trong mắt cô, người đàn ông này là người tốt.
là lúc cô khốn cùng nhất, tuyệt vọng nhất, anh giúp đỡ cô...
anh là ba của Tinh Tinh.
có lẽ là vì chuyện này
Cố Uyên vĩnh viễn sẽ không có ý hận thù gì, đối với người đàn ông này...