Mục lục
Đoạt lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 315 : TRẢI QUA MỚI BIẾT NÓ KHÓ NHƯ NÀO?




CHƯƠNG 315 : TRẢI QUA MỚI BIẾT NÓ KHÓ NHƯ THẾ NÀO?
Làm thế quái nào mà đứa nhỏ này lại là con của mình nhỉ?
Tô Ngọc Kỳ đứng bên cạnh giường trẻ em, anh cúi mắt nhìn đứa bé trai đang ngủ say trên giường, chiếc chăn của cậu bị đá văng xốc xếch, Tô Ngọc Kỳ khom lưng xuống vỗ nhẹ đôi chân không an phận của Dạ Lê rồi đắp lại chăn cho cậu.
Trong lòng anh đang cuồn cuộn một xúc cảm phức tạp, nhưng không thể che giấu được, anh đang rất kích động.
Lúc Tô Ngọc Kỳ nghe Cố Nhã Thiển nói năm đó cô mang trong bụng một cặp song sinh, trong đầu anh trong phút chốc như một mảng trắng xóa, sống trên đời gần ba mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên mà trong lòng anh lại tràn đầy cảm giác kích động nhưng vui sướng như vậy.
Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi ngồi xuống bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt đang say giấc của Cố Dạ Lê.
Ừm, đúng là, mắt mũi miệng của nó đều y đúc mình.
Chà, không ngờ vật nhỏ này lại là hạt giống của mình, chả trách mấy ngày hôm nay sắc mặt nó lại kém như vậy.
Lần đầu tiên anh gặp cậu nhóc là vào ba năm trước.
Lúc ở trong siêu thị năm đó, cậu bé cứ ôm lấy chân của Cố Uyên không buông, động một chút lại kêu mẹ mẹ, lúc đó anh cũng rất bất ngờ, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì đây đúng là duyên phận mà, ông trời sắp xếp cho họ gặp nhau nhưng không cho họ được nhận nhau.
Anh ngồi ở trong phòng ngủ trẻ em một lát rồi đi ra ban công hút vài điếu thuốc, sau khi kết hôn anh đã giảm hút rất nhiều rồi, nhưng bây giờ anh không nhịn được.
Tật nghiện thuốc lại tái phát rồi.
Trước đây anh đã từng oán trách.
Anh oán trách tại sao đời lại tàn nhẫn với anh như vậy, kể từ lúc nhỏ anh đã phải chịu đựng sự chia cắt với những người anh yêu thương, để cho anh phải một mình đối chọi với cuộc đời này.
Bây giờ, anh lại cảm kích.
Cảm ơn , vì Cố Uyên đã đến bên cuộc đời anh, cảm ơn, vì hai đứa nhỏ đã đến thế giới này.
…….
Lúc Cố Uyên đang chuẩn bị cơm tối thì nhận được cuộc gọi của Tống Hân, hai đứa nhỏ thì đang chơi với Tiểu Ngũ ở phòng khách rất vui vẻ.
Cô bưng chiếc bánh vừa mới ra lò ra phòng khách, còn chiếc điện thoại thì kẹp trên mặt và vai cô, sau khi cô đặt chiếc bánh xuống thì mới cầm lấy điện thoại lên : “Alo, A Hân.”
“Nhã Thiển, em mau về đây một chuyến đi, sức khỏe ông nội không được tốt lắm…”
Tuy Tống Hân không nói nó quá nghiêm trọng.
Nhưng Cố Nhã Thiển có thể nghe được ngữ điệu kìm nén nghiêm trọng của cô, cô khựng người, chiếc điện thoại xém chút nữa rơi xuống mặt đất.
Cô dường như có hơi hoảng loạn, cô bấm số gọi cho Tô Ngọc Kỳ, anh liền dẹp bỏ hết tất cả hội nghị trong ngày, trong vòng ba mươi phút liền quay về nhà ôm lấy Cố Nhã Thiển trong lồng ngực ấm áp của mình: “Không sao đâu.”
“Em phải về, Ngọc Kỳ, em phải mau chóng về ngay, ông ngoại…ông ngoại không được khỏe lắm.” Cố Nhã Thiển có hơi hoảng loạn, cô nắm chặt lấy tay áo của anh, như thể nó sẽ truyền sức mạnh cho cô vậy.
“Anh sẽ đi cùng với em.” Ánh mắt anh trầm xuống, trong đó mang theo chút ấm áp, cũng có chút ảm đảm.
Ánh mắt anh như vực sâu không đáy.
Cố Nhã Thiển không phát hiện điều đó, vào lúc này đây cô chỉ mong được mau chóng về đó, cô gắng gượng mỉm cười nói với hai đứa nhỏ rằng cô phải về Thành Phố Vân Châu một chuyến, dặn chúng phải ngoan ngoãn rồi đưa chúng về nhà họ Tô.
Cô lên chuyến bay sớm nhất, lúc đến Thành Phố Vân Châu đã là 2 giờ chiều.
Bệnh viện.
Cố Nhã Thiển đến phòng bệnh khoa tim mạch ở tầng 16, vừa đi tới ngã rẽ thì nhìn thấy Cố Giác và Tô Hân, còn có cả Cố Cẩn Hiên và Cố Thành Thái đang đứng ở trước cửa phòng bệnh, còn bà Cố thì đang ở bên trong.
Cố Giác nhìn thấy cô liền giơ tay vẫy, Cố Nhã Thiển chạy qua đó : “ Anh cả, ông ngoại…”
Cố Giác nhìn người đàn ông phía sau cô rồi nhàn nhạt nói với cô: “ Bác sĩ đang ở trong, em cũng biết đây là bệnh cũ của ông mà.”
Cố Nhã Thiển cắn chặt môi: “Anh cả, hay chúng ta đổi bệnh viện khác đi, không phải anh quen với Viện trưởng Trương rất nổi tiếng của khoa tim sao, mời ông ấy đến đi, còn không thì chúng ta đi…”
“ Nhã Thiển, em bình tĩnh chút đi.”
Cố Nhã Thiển lắc đầu, sao mà cô bình tĩnh được, Tô Ngọc Kỳ đứng đằng sau đỡ lấy vai cô, Cố Nhã Thiển quay người lại rúc vào lòng của anh.
Hai mươi phút sau, bác sĩ đi ra.
Cố Thành Thái đi lên trước: “Bác sĩ, sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Mời người nhà theo tôi.”
Chân của Cố Giác không được tiện lắm, Cố Thành Thái cũng đang định đi thì bị Cố Cẩn Hiên chặn lại: “Được rồi,để em đi là được rồi, hai người ở đây nghỉ ngơi chút đi, đặc biệt là lão tam đó, tối hôm qua cậu cũng chẳng nghỉ ngơi gì hết, cậu tưởng là mình mình đồng da sắt hay sao?”
Anh nói xong thì vỗ vỗ vai của Cố Thành Thái.
Cố Nhã Thiển nói: “Em cũng đi.”
Cô bảo Tô Ngọc Kỳ ở lại đây, rồi sau đó đi theo Cố Cẩn Hiên, tuy cô bị mất đi ký ức, nhưng kể từ khi trở về nhà họ Cố, cô đã cảm nhận được tình thương của người thân, nên lúc này đây Cố Nhã Thiển nắm chặt lấy bàn tay của mình, trong lòng cô tràn đầy cầu khẩn.
…..
Người đàn ông châm một điếu thuốc, gạt gạt tro tàn.
Cố Giác liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc Tô, hy vọng anh có thể đối đãi Nhã Thiển thật tốt.”
Tô Ngọc Kỳ nhả ra một ngụm khói, làn khói trắng xóa che đi biểu tình trên gương mặt anh, anh thấp giọng đáp: “Cô ấy là vợ tôi, cậu Cố quản nhiều qúa rồi.”
Cố Thành Thái dựa lưng trên tường âm thầm cười khẩy: “Tổng giám đốc Tô bây giờ chắc đang rất vui đúng không? Kẻ thù lớn nhất của mình đang nằm bệnh chờ chết, anh còn đến đây làm bộ làm tịch làm gì chứ?”
Con ngươi đen nhánh của Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng híp lại: “Vậy sao? Tôi tới đây làm bộ làm tịch thì cũng thôi đi, còn anh thì sao, cậu ba nhà họ Cố, anh quên máu chảy trong xương cốt của cậu là máu của ai rồi sao?”
Sắc mặt Cố Giác trắng bệch: “Thành Thái, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Tống Hân cũng tiếp lời: “Lão tam chú về nghỉ trước đi, mấy người bọn tôi ở lại là được rồi, có tin gì sẽ lập tức báo cho chú ngay.”
….
Cố Nhã Thiển hồn bay phách lạc rời khỏi phòng bác sĩ, Cố Cẩn Hiên đỡ lấy vai cô: “Nhã Thiển, phấn chấn lên.”
“Sức khỏe…sức khỏe ông ngoại vốn vẫn rất tốt mà.” Cố Nhã Thiển ngẹn ngào : “Sao đột nhiên lại nặng như vậy.”
Tim mạch suy kiệt.
Cả thận và lá lách đều bị ảnh hưởng bởi cơ quan bị suy kiệt.
“Mấy hôm nay sức khỏe của ông nội cũng không được tốt cho lắm, hai tuần trước ông có nhập viện nhưng không muốn báo cho em.”
Trong phòng bệnh.
Bà Cố đang gọt táo, vì tuổi tác cũng lớn rồi nên ngón tay có hơi run rẩy, Cố Nhã Thiển nhìn thấy mà lòng chua xót, cô đi qua đó: “Bà ngoại.”
“Nhã Thiển về rồi à.” Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của bà, bà vẫy tay chào cô: “Qua đây, đừng thấy mặt ông con lạnh lùng mà sợ, sáng hôm nay ổng còn nhắc tới con, bây giờ thì con về rồi.”
Ông ngoại đã tỉnh, đang ngồi dựa lên đầu giường.
Ông cũng không còn phản bác gì nữa, sức khỏe của mình chỉ mình hiểu rõ nhất, ông cũng lớn tuổi rồi, cũng có một ngày, ông nói: “Được rồi, tôi vẫn còn khỏe.”
Cố Nhã Thiển ngồi xuống ghế. Bà ngoại đã lớn tuổi, mấy ngày qua lại đều ở đây, khó tránh tinh thần bị suy sụp nên Cố Giác bảo Cố Cẩn Hiên đưa bà về nhà trước.
Cố Nhã Thiển gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đem ép thành nước.
Mãi cho đến buổi tối.
Ông Cố nghiêm mặt đuổi bọn họ về, nói: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi hết đi, để cho y tá chăm sóc ở đây là được rồi, mấy người các con ta không cần ai hết.”
Cố Nhã Thiển cũng hiểu tính nết của ông mà, nên cũng không cưỡng cầu ở lại nữa, cô căn dặn y tá vài câu rồi về Tĩnh Uyển với Tô Ngọc Kỳ.
Cô lấy hai bức ảnh chụp toàn gia đình ra.
Một tấm mới chụp năm nay.
Một tấm khác được chụp vào hai mươi mấy năm trước, cô đưa ngón tay chỉ vào một người phụ nữ khí chất giống mình như đúc rồi nói: “Đây là mẹ em, đây là Tĩnh Uyển, là nơi bà ấy sống trước kia.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Anh nắm chặt tay cô, rất chặt: “Cố Nhã Thiển, đừng nghĩ nhiều, em vẫn còn có anh, còn có con của chúng ta nữa.”
Cố Nhã Thiển nghẹn ngào: “Phải a, sinh lão bệnh tử là chuyện thường trên đời mà.”
Nhưng, nói thì dễ.
Còn trải qua, mới biết nói khó như nào.
Như một tảng đá ngàn cân, bỗng chốc nghiền nát tất cả hy vọng, làm vỡ những gì tốt đẹp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK