CHƯƠNG 424 : TIỂU NHA ĐẦU ĐÓ KHÔNG CHỐNG ĐỠ ĐƯỢC LÂU NỮA ĐÂU.
Bên trong phòng bệnh không còn ai khác.
Chỉ còn hai người làm đang xì xèo bàn tán với nhau.
Tiểu Đông : “ Nói cũng phải, tối hôm qua cậu Đào còn túc trực trong phòng bệnh chăm sóc cho tiểu thư Nặc Nặc nữa, sáng nay khi bác sĩ tới thăm khám, tiểu thư Nặc Nặc còn nắm chặt lấy tay của cậu Đào không buông nữa, tuy cậu Đào mặt thì lạnh lùng nhưng vẫn không có buông tay cô bé ra.”
“Mấy chuyện của hào môn thế gia, ai mà biết được.”
“ Tôi còn nghe nói, cậu Đào này đã có vợ chưa cưới rồi…”
…..
Đào Gia Thiên từ trong phòng bệnh đi ra, điện thoại di động của anh vang lên, bên trên hiện lên hai chữ ‘ Mạc Trang’.
Đôi con ngươi anh đen lại, anh nhấc máy : “ Nói.”
Bên đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ thanh lãnh : “ Cậu chủ, Diên Phong tỉnh rồi.”
“ Tôi biết rồi.”
Đào Gia Thiên tới phòng điều trị nội trú ở lầu 16, người đàn ông khoác bên ngoài một chiếc áo khoác đen, bên trong mặc một chiếc áo lông cừu màu nâu nhạt, bộ dạng giản dị thảnh thơi, anh đến trước cửa của một phòng bệnh rồi vươn đôi tay dài đẩy cửa ra, bên trong phòng có một cô gái trẻ thân mặc một chiếc áo lông màu đen đang ngồi kế bên giường bệnh.
Nhìn thấy Đào Gia Thiên đến.
Cô lập tức đứng dậy : “ Cậu chủ.”
Mạc Trang, là nữ đội trưởng duy nhất của đội ám vệ nhà họ Đào.
Thủ đoạn của cô vô cùng lợi hại, cha của Mạc Trang, Mạc Giang Nghiêu là ám vệ thân cận số một của Đàm Kiệt, luôn theo sát theo ông ta, chịu trách nhiệm quản lý các công ty ở Mỹ.
Còn Mạc Trang và em trai cô ta Mạc Tiêu đều đi theo Mạc Giang Nghiêu, bọn họ cùng nhau quản lý công ty ở nước ngoài, cô ta mới trở về vào mấy ngày trước thôi.
Diên Phong đã tỉnh rồi.
Người đàn ông trên người cắm đầy các thiết bị theo dõi, khuôn mặt tuấn lãng trắng bệch, anh nhìn thấy Đào Gia Thiên nên cũng muốn ngồi dậy : “ Cậu chủ…”
Đào Gia Thiên đi tới vỗ vỗ vai anh ta : “ Cứ nằm đi.”
Diên Phong nhắm chặt mắt lại rồi thở sâu: “ Cậu chủ, lần này là sai sót của tôi.”
Đào Gia Thiên đang muốn rít một điếu thuốc nhưng anh cố nhịn lại, anh đưa mắt nhìn sắc mặt của Diên Phong, lúc này đây anh ta đang mặc trên người một bộ đồ bệnh nhân, nhưng vẫn nhìn thấy vết máu tươi rỉ ra từ trên ngực.
Làm loang ra chiếc áo bệnh.
“ Tạ Ngũ.” Đáy mắt người đàn ông thâm trầm, lặng lẽ thốt lên hai chữ.
Diên Phong nặng nề nắm chặt hai tay lại thành quyền : “ Cậu chủ, lần này chúng ta cũng không có lỗ gì, bọn họ cũng không có đạt được lợi ích gì cả.”
Mạc Trang đứng bên cạnh, khuôn mặt thanh tú của cô đột nhiên trầm lại, đáy mắt mang theo một tầng lạnh như băng, cô cắn chặt răng : “ Cậu chủ, lần này chúng ta đã rõ chính là nhà họ Sở đã mượn dao giết người, bọn họ mượn tay Tạ Ngũ cố ý làm như vậy.”
Đào Gia Thiên liếc mắt nhìn Mạc Trang một cái, ngón tay thon dài của người đàn ông thì vân vê chơi đùa với chiếc bật lửa : “ Lạ nhỉ, cô tức giận như vậy? Thật không giống cô chút nào?”
Sắc mặt Mạc Trang ửng đỏ : “ Cậu chủ nói gì vậy?”
“ Lần trước tôi bị tập kích, sao không thấy cô tức giận cho tôi như vậy nhỉ.” Đào Gia Thiên rất ít khi trêu đùa, đôi mắt lạnh lùng của anh bây giờ đây lại lóe lên mấy ý cười, nhưng Diên Phong và Mạc Trang đã nhìn thấy anh từ nhỏ đến lớn nên cũng cảm thấy rất quen thuộc với điều này.
Những lúc bình thường, họ không giống như cấp trên cấp dưới, mà là bạn bè.
Mạc Trang đưa mắt qua nhìn Diên Phong đang nằm trên giường bệnh, cô giẫm chân một cái : “ Cậu chủ, cậu cũng biết nói bậy sao, tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát đây.”
Mạc Trang lui ra ngoài.
Nhưng Diên Phong lại tỏ ra không hiểu : “ Cậu chủ, là sao vậy?”
Đào Gia Thiên đi tới đẩy chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó anh vươn tay nắn nắn mi tâm của mình, tối hôm qua anh không hề được chợp mắt tí nào cả, bên dưới đôi mắt anh lờ mờ hiện lên một vệt quầng thâm nhè nhẹ, dưới đáy mắt anh cũng lộ lên mấy phần mỏi mệt, anh mở miệng nói với giọng khàn khàn : “ Tối hôm qua, Mạc Trang đưa người đi gây chuyện với Sở Mộ Diễn.”
“ Nha đầu này, kích động quá rồi.” Diên Phong nhíu mày.
Diên Phong nhìn Đào Gia Thiên, anh nhìn sự mệt mỏi trong đôi mắt của cậu chủ : “ Cậu chủ, tối hôm qua không ngủ được sao?”
Đào Gia Thiên nắm chặt chiếc bật lửa trong tay mình, chiếc bật lựa làm bằng kim loại cao cấp sáng bóng, bên trên có chạm trổ hoa văn tinh xảo, chiếc bật lửa nằm trong bàn tay hoàn mỹ xương khớp rõ ràng của người đàn ông, dường như càng trở nên đẹp đẽ hơn mấy phần.
Ngọn lửa màu xanh đang từ từ cháy.
“Saun.Dong đến lúc nào?” Đào Gia Thiên nhìn chằm chặp vào ngọn lửa màu xanh đang bốc cháy.
Diên Phong nhớ lại : “ Bác sĩ Triệu Đông Húc đã đến rồi, cậu chủ, có gì sao?” Anh mang máng có thể đoán được, nhất định là có liên quan tới chuyện của Nặc Nặc, bởi vì bác sĩ Triệu Đông Húc là một chuyên gia khoa tim mạch người Hoa rất có tiếng ở nước ngoài, trước đây Đào Gia Thiên có phái anh đi mời vị bác sĩ này, hay là cậu ấy làm vậy để chuẩn bị phòng ngừa những sự cố ngoài ý muốn cho tiểu thư Nặc Nặc nhỉ.
Mà Đào Gia Thiên vừa nhắc tới bác sĩ Triệu Đông Húc.
Cho nên Diên Phong có thể đoán được, chắc chắn là vì chuyện của tiểu thư Nặc Nặc.
Trong lòng của Đào Gia Thiên đang dấy lên một cảm giác phiền muộn kỳ lạ, anh nhớ tới bờ má ngây thơ non nớt của Nặc Nặc, còn cả dáng vẻ cầu khẩn của Mộc Như Phương, anh nhịn không nổi nữa, Đào Gia Thiên rút ra một điếu thuốc : “ Ừm, bác sĩ ở đây nói, nếu như không mau chóng làm phẫu thuật, tiểu nha đầu đó sẽ không chống đỡ được lâu nữa.”
Cái gì?
Diên Phong sững sờ.
Mấy giây sau.
Diên Phong lại lên tiếng : “ Cậu chủ, cậu đối với Mộc Như Phương, rốt cuộc….”
Rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Đào Gia Thiên cắn chặt điếu thuốc, anh rít hai hơi, làn khói trắng tỏa ra bao phủ lấy gương mặt anh tuấn của anh, cũng như che giấu đi cả biểu tình trên gương mặt anh lúc này, anh không nói gì cả, nhưng Diên Phong biết, anh đang do dự.
Bởi vì một người phụ nữ mà anh hận.
…..
Mạc Trang đi ra ngoài.
Chuông di động cô reo lên.
Là từ một số di dộng lạ.
Cô nhấc máy : “ Alo.”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng đàn ông, vừa ngả ngớn, vừa khàn khàn, nhưng lại rất quyến rũ nam tính :” Cô Mạc.”
“Anh là ai?” Mạc Trang lại đưa mắt lên nhìn số điện thoại trên màn hình một lần nữa.
Đây chắc chắn là số cô không quen biết.
Mạc Trang không muốn lôi thôi nhiều lời, cô định cúp máy.
Bên đầu dây bên kia, thanh âm người đàn ông dường như đang mang theo vài ý cười :” Cô Mạc đánh người của Sở mỗ, tưởng như vậy là xong sao?”
Đôi con ngươi của người con gái xinh đẹp khựng lại.
Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, thốt lên tên của đối phương : “ Sở Mộ Diễn?”
“Không ngờ cô Mạc lại còn nhớ tên của Sở Mỗ.”
“Hừ. các người chơi trò âm hiểm, ném đá sau lưng, lần này tôi chỉ đụng vào đám tay chân của anh, anh nên biết ơn điều đó đi. Họ Sở kia, Mạc Trang tôi nói cho anh biết, nếu như lần sau anh còn đụng vào người của tôi, thì không chỉ đám tay chân của anh thôi đâu!”
“ Người của cô?” Giọng nói Sở Mộ Diễn nhàn nhạt, mang theo vài phần lạnh lẽo : “ Cô sẽ hối hận.”
Mạc Trang hừ lạnh một tiếng, rồi cúp ngang điện thoại.
Tại sao cô phải hối hận?
Ai bảo hắn làm Diên Phong bị thương chứ.
Chỉ là có làm sao cô cũng không nghĩ tới, Sở Mộ Diễn vậy mà lại có phương thức liên lạc với cô, trong lòng Mạc Trang thầm mắng tên hồ ly họ Sở kia, chỉ biết chơi trò âm hiểm sau lưng, đúng là xấu hổ mà.
Cô quay người lại định trở về phòng bệnh thì đúng lúc Đào Gia Thiên lại từ phòng bệnh mở cửa đi ra, Mạc Trang lập tức đứng lại : “ Cậu chủ.”
“ Mạc Trang , chuyện hôm trước, cô có hơi kích động rồi.”
Đương nhiên Mạc Trang biết, cậu chủ đang nói về chuyện cô đưa người tới náo loạn ‘ Hội sở Vân Đỉnh’ dưới trướng của Sở Mộ Diễn.
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, sắc mặt anh lúc này đen sầm, Mạc Trang ậm ờ do dự, cô biết anh đang trách cô làm việc quá tuỳ ý, nhưng lúc đó khi cô biết Diên Phong bị trọng thương, làm sao mà cô có thể ngồi yên được.
Lúc này, Mạc Trang ngoan ngoãn cúi đầu : “ Tôi biết rồi, cậu chủ.”
Đào Gia Thiên biết, Diên Phong và Mạc Trang từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm đương nhiên rất sâu đậm, giọng nói nam tính mang theo chút khàn khàn của anh vang lên : “ Những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, cô ở đây chăm sóc Diên Phong là được rồi, chuyện này, cô không được nhúng tay vào nữa.”
Mạc Trang không cam tâm, cô giẫm giẫm chân bất mãn, nhưng không còn cách nào khác, đành ‘ ồ’ một tiếng đáp lại.
……