CHƯƠNG 439: GỌI TÔI LÀ A THIÊN.
Đào Gia Thiên không dùng quá nhiều lực.
Nhưng loại vết thương này, chạm vào một cái sẽ đau, chưa kể dùng một chút lực.
Ngón tay của anh ta, từ từ xoa miếng gạc quấn trong lòng bàn tay cô, một lớp, đã ngấm nước, tay bị thương thành như này, ngu xuẩn, người phụ nữ này còn ở bên ngoài chạm vào nước.
“Cốc cốc….”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Như Phương muốn thoát ra, dùng một tay khác không có bị thương gỡ tay anh ta ra: “Đào tiên sinh, có người gõ cửa.”
Đào Gia Thiên không động.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, một tay anh ta chống xuống giường, đáy mắt đầy ý vị, không tiếng động không dao động, anh ta giảm bớt lực ở tay cô, thay vì nắm cổ tay cô, cổ tay cô rất nhỏ, rất gầy, chạm vào gần như toàn là xương.
“Chị Như Phương, chị Như Phương.”
Có tiếng nói ngoài sân.
Mộc Như Phương lắng nghe, có chút bất ngờ.
Cô không ngờ là Thư Đồng gõ cửa.
Trong lòng cô nói thầm một câu, hỏng rồi.
Tại sao Thư Đồng lại đến đây.
Mấy ngày trước vì Thư Đồng mang thuốc đến cho cô, Đào Gia Thiên đã vô cớ tức giận châm chọc cô.
Lúc đó cô còn nói sau này gặp Thư Đồng nhất định sẽ trốn.
Sự tức giận của người đàn ông này mới tản đi một chút.
Lúc này, sao Thư Đồng lại đến đây.
Trong lòng Mộc Như Phương chuẩn bị vài từ: “Cậu Đào, tôi đi xem một chút…” Lời của cô vẫn chưa nói xong, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông khó chịu, từ từ đứng dậy, ngồi xuống giường, cô mở to mắt: “Cậu Đào.”
Từ vụ bắt cóc đến bây giờ đã là một tuần.
Vết thương trên người Đào Gia Thiên vẫn chưa hồi phục, mặc dù mấy ngày nay không còn sốt cao, nhưng vẫn lặp đi lặp lại những cơn sốt nhẹ, lúc Mộc Như Phương thay thuốc cho anh ta, nhìn viết thương của anh ta, chưa khỏi, còn những vết thương lớn nhỏ trên người, nghiêm trọng nhất vẫn là vết thương trên bụng, lúc đó bác sĩ nói, may mà không bị thương đến nội tạng, là do mất máu quá nhiều, cũng dựa vào cơ thể khỏe mạnh của anh ta hỗ trợ.
Đào Gia Thiên buông tay Mộc Như Phương ra, Mộc Như Phương đi mấy bước, bị anh ta trách mắng một câu: “Đợi ở đây.”
Mộc Như Phương đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông, ấn vào vết thương trên bụng, từ từ đi ra, anh không nhìn thấy, lại thêm sự đau đớn từ vết thương, không dễ chịu, thậm chí có thể nói…
Rất khó chịu.
Bước đi rất chậm, dựa vào cảm nhận, đã đi đến cửa
Đào Gia Thiên mở của.
Thư Đồng đứng ở cửa, cậu ta đến đây là để tìm Mộc Như Phương, trong tay còn cầm một túi giấy có logo của hiệu thuốc, vừa về đến làng, liền tới đây.
Thấy người mở cửa là một người đàn ông lạ đẹp trai lại trưởng thành, Thư Đồng nghĩ ngay đến đây có lẽ là người đàn ông ở cùng với Mộc Như Phương, lập tức mỉm cười: “Anh là anh trai của cô Mộ.”
Anh trai?
Đào Gia Thiên khẽ nhướn mày, giọng nói không rõ ràng, không lạnh không hờ hững: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi đúng lúc đi qua tiệm thuốc, mang giúp anh ít thuốc, những thuốc này đều là thuốc chống viêm và giảm đau nhập khẩu.” Thư Đồng cũng nghe qua, “anh tra” Mộc Như Phương bị thương, là được nhà A Bình cứu.
Chuyện này, đã lan truyền khắp làng.
Đều nói, nhà A Bình cứu được một tiên nữ.
Nhưng Mộc Như Phương thường không đi ra ngoài.
Thư Đồng Lập tức đưa túi thuốc trong tay qua, đối phương không nhận, cậu ta nhớ tới “anh trai” của Mộc Như Phương không nhìn thấy, vội vàng nói: “Tôi đỡ anh đi vào.”
“Không cần.” Người đàn ông hờ hững nói ra hai từ.
Anh ta đứng ở đó không có di chuyển.
Thư Đồng cũng không đi vào, cũng không biết cậu ta có cảm nhận sai hay không, người “anh trai” này của Mộc Như Phương hình như ý thù địch với cậu ta, còn có đôi mắt kia, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng lại có một loại thờ ơ dò xét lòng người khác, khiến người khác nhìn vào trong lòng rụt rè, không thoải mái.
Một cảm giác lạnh lẽo.
“Tôi có mua giúp cô Mộ một ít đồ, anh cầm vào đi.” Thư Đồng nói xong, nhón chân, muốn nhìn vào bên trong, nhưng Đào Gia Thiên chắn ở cửa, anh ta rất cao, cao hơn cả Thư Đồng nhón chân.
Mộc Như Phương thò đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.
Đứng ở trước cửa.
Qua hai phút.
Đào Gia Thiên quay lại, anh ta từ từ bước lên bậc thềm, đi vào trong nhà, bên ngoài lạnh như vậy, anh chỉ mặc một chiếc áo lót màu xanh nhạt, khuôn mặt thờ ơ, Mộc Như Phương không dám lên tiếng, lặng lẽ nhìn qua đầu anh, thấy cảnh cửa ngoài sân đã đóng.
Cũng không biết anh ta nói gì với Thư Đồng.
Thư Đồng đưa thuốc cho cô, không lấy tiền, cô nên cảm ơn đối phương.
“Mộc Như Phương, cô nói tôi là anh trai cô sao?” khuôn mặt Đào Gia Thiên không chút máu, có chút lạnh lùng, khóe môi lộ ra một tia châm chọc, “nhìn” về hướng Mộc Như Phương, đồng tử co lại, mang theo nhiệt độ không kín gió: “Hả? Tôi là anh trai của cô?”
Mộc Như Phương: “Không phải…”
Cô bị ánh mắt của anh ta nhìn, theo bản năng lùi lại, bị Đào Gia Thiên bắt lấy eo, anh ta thấp giọng nói: “Không phải? Vậy cô nói cô là ai.”
“Tôi là…”
Mộc Như Phương căng thẳng lên tiếng.
Cô là gì của anh.
Cô không là gì ai cả.
Cô chính là một…
Tình nhân…
Không….
Tình nhân còn có tự do, cô chỉ là một con chim hoàng yến bị anh ta bắt nhốt trong lồng.
Chim hoàng yến không có tự do.
“Xem ra cô vẫn còn biết bản thân mình là ai!” Anh ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, giữ eo cô đè cô lên tường, Đào Gia Thiên không nhìn thấy, anh ta tìm khuôn mặt của cô, một nụ hôn rơi xuống trán cô, dường như có chút tức giận, anh ta tăng thêm lực vào nụ hôn.
Ngón tay tiến vào trong quần áo của cô, Mộc Như Phương mặc một cái áo lông vũ, bên trong là một cái áo len, ngón tay người đàn ông rất lạnh, mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô rùng mình.
“Đào….Đào Gia Thiên.”
Dường như biết anh muốn làm gì, Mộc Như Phương theo bản năng muốn từ chối.
“Chưa từng hầu hạ qua đàn ông sao? Hả? Lại không phải là lần đầu tiên, trốn cái gì?” Anh ta tức giận hôn cô, dường như muốn khảm vào tường, giữ cằm cô, hôn chính xác lên môi cô.
Một mùi hoa lan nhàn nhạt.
Khiến yết hầu anh ta chuyển động.
Lông mi của Mộc Như Phương run rẩy vài phút, quấn quanh eo anh, nhiệt độ trong phòng không cao, có chút lạnh, không có quần áo che đậy, một trận khí lạnh, khiến cô rùng mình, đột nhiên thân thể ấm áp của người đàn ông che lên, cơ thể cô ngày càng run rẩy.
“Mộc Như Phương gọi tên tôi.”
Cô nghiến răng: “A Thiên.”
Lông mày Đào Gia Thiên giãn ra: “Giọng nói thật khó nghe.” Ngón tay của anh ta chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cảm nhận được một đường gân trên cổ cô đang đập, giọng nói khàn khàn: “Gọi cho hẳn hoi.”
“A Thiên.”
Giọng nói của Mộc Như Phương vẫn khàn như cũ.
Anh ta nói: “Gọi lại.”
Mộc Như Phương không biết anh ta muốn nghe cái gì, cô đã khống chế để cho giọng của mình nhẹ hơn
“A Thiên.”