Đường Cảnh Ngọc đốt một điếu thuốc, “Đây cũng không có quan hệ với cô.”
Đường Cảnh Ngọc cảm thấy, trong phòng bao nhiều phụ nữ như thế, có bạn gái của các công tử con nhà giàu hợp tác cùng mang đến, cũng có thiên kim con nhà danh giá, mỗi người đều là kiều diễm trăm mị, nhưng nhìn thế nào cũng không thuận mắt như chị dâu.
Chị dâu ngồi ở chỗ này giống như là một đóa hoa sen sạch sẽ không tì vết, phụ nữ trang điểm xinh đẹp kiều diễm này đó đều thành vật làm nền. So với chị dâu, những người này có vẻ không phóng khoáng.
“Tổng Giám đốc Tô, người anh mang đến đâu, nghe nói dáng vẻ thanh thuần, vừa trắng vừa mềm, ở đâu rồi?”
Cửa phòng bao đẩy ra, âm thanh của một người đàn ông vang lên.
Một người đàn ông trong bộ vest màu ôm một người bạn gái ăn mặc mát mẻ đi vào.
Tô Ngọc Kỳ cánh môi hơi mấp máy, sâu trong đáy mắt là một mảng lạnh lẽo. Ở một bên Đường Cảnh Ngọc nhận thấy được đây là biểu hiện khi anh ba tức giận, vội vàng nhìn người vừa mới nói chuyện, nói: "Tư Huỳnh, cậu có phải đã uống say rồi đúng không? Nếu uống say thì đi ra ngoài đợi tỉnh rượu đi."
Vậy mà lại có người không hiểu được ánh mắt của anh. Tư Huỳnh ỷ vào thân phận của mình là cháu trai của Tống tư lệnh , trong nhà quân công hiển hách, cả ngày ăn chơi trác táng. Cậu có chút lưu luyến mỹ nhân trong lòng, tay khẽ vuốt ve thân hình cô gái.
Hôn lên gương mặt của cô gái một cái, cậu thật sự là đã uống quá nhiều, nếu không phải uống quá nhiều thì cậu không thể đứng trước mặt Tô Ngọc Kỳ mà nói ra những lời này. Sau đó, tinh trùng lên não lại nói: " Còn không phải là một cô gái được bao dưỡng sao? Tô tổng, đừng keo kiệt như vậy chứ, không bằng chúng ta trao đổi bạn gái đi, mọi người điều cũng nhau chơi đến vui vẻ.
Nhóm người này, ngày thường điều có thể trao đổi bạn gái cho nhau chơi. Quan hệ giữa Tô Ngọc Kỳ và họ chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi.
"Đây là Toa Toa, nhất định sẽ làm cho Tô tổng cảm thấy vừa lòng." Đoạn nói, Tư Huỳnh còn phác thảo lại hình dáng của cô gái từ ngực đến eo.
Toa toa xấu hổ nhanh chóng kêu lên một tiếng: " Tống thiếu, anh thật là xấu tính."
Bên kia, Đường Cảnh Ngọc âm thầm chửi một tiếng, mẹ nó, tên Tư Huỳnh này là uống nhiều nên không quá sợ chết nữa rồi.
"Anh ba, Tư Huỳnh cậu ta uống nhiều quá rồi, anh đừng nóng giận..."
Vốn dĩ tất cả mọi người ngồi bên trong điều mang theo tâm trạng xem kịch, còn có mấy người trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, trong lòng tưởng tượng đến cô gái mà Tô Ngọc Kỳ mang đến là lớn lên thuần khiến đến thế nào, đặc biệt là Hàn Thần, trong lòng đối với Cố Uyên đã ngứa ngáy không thể chịu được. Cũng trao đổi bạn gái của mình, tùy tiện chơi một lúc, hắn không tin Tô Ngọc Kỳ thật lòng thích cô gái đó.
Thế nhưng Hàn Thần cũng không dám trò chuyện nói với Tô Ngọc Kỳ như vậy.
"Ha" Tô Ngọc Kỳ hơi hé môi, nhẹ nhàng phát ra một chữ như vậy.
Tư Huỳnh vẫn như cũ không sợ gì cả: " Tô tổng, đừng keo kệt như thế mà. Không nghĩ rằng cậu lại là kiểu người thích loại hình ngây ngô, càng trong sáng thì chơi lại càng thoải mái kích thích nha."
Tư Huỳnh còn chưa nói xong.
Đột nhiên hét to một tiếng, chai bia ở trên đầu Tư Huỳnh nứt vỡ, máu tươi lập tức chảy xuống ròng ròng.
Cô bạn gái bên cạnh cũng thét đến chói tai.
Đường Cảnh Ngọc vội vàng tiến lên muốn ngăn Tô Ngọc Kỳ lại, nhưng không thể ngăn được, ngược lại còn bị đạp một cái vào chân.
Tư Huỳnh bị đau đến tỉnh cả rượu, toan lo muốn trốn đi.
Nhưng tất cả người ở đây có ai có thể dám giúp được cậu ta chứ?
Điều bị Tô Ngọc Kỳ dọa cho sợ.
Những người mang trong mình thái độ xem kịch, giờ phút này sắc mặt điều trở lên tái nhợt.
Đặc biệt là Hàn Thần, sau lưng là một mảng mồ hôi. May mắn không có động tay động chân với cô gái kia, không thì người bị đánh cho thê thảm như vậy chắc chắn là bản thân mình.
Ai biết được Tô Ngọc Kỳ còn coi trọng cô gái ấy.
Tô Ngọc Kỳ cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận, giơ tay lấy một cái ghế nện lên người Tư Huỳnh, nhấp môi không nói một lời, giống như là mãnh thú, trong mắt tràn đầy lửa giận.