Như Ca lập tức luống cuống.
Lục Diên Phong này, cô là tự nhiên biết đến.
Phụ tá đắc lực bên người Đào Gia Thiên!!
Đây là một cái bẫy! !
Chính là vì dẫn cô vào cuộc! !
Như vậy văn kiện trong tay cô! !
Là giả! !
Đào Gia Thiên đã sớm phát hiện cô được Tề Tam cử tới.
Mộc Như Phương cũng phát hiện.
Những người xung quanh đã sớm không thấy, thay vào đó chỉ có mấy người mặc áo đen, cô biết…
Lần này, là Đào Gia Thiên sắp xếp.
Cô nên biết không có cái gì thuận lợi.
Nhưng thật sự mọi chuyện tối nay là quá thuận lợi.
Tâm trí cô trống rỗng, lập tức bị mấy tên áo đen vây quanh, sau đó Như Ca như muốn phản kháng, cô là người của Tề Tam, thân thủ không tệ, nhưng đối phó không nổi nhiều người như vậy, trong nháy mắt liền bị khống chế.
Lục Duyên Phong mặc áo đen, giày da, trong đêm tối giống như Tu La địa ngục, đi tới, giật lấy văn kiện trong tay Như Ca: "Văn kiện là thật, bất quá, ngươi có bản lĩnh mang đi hay sao?”
Như Ca mở to hai mắt nhìn! !
Lục Duyên Phong đi tới trước mặt Mộc Như Phương: "Cô Mộc."
" Cô Mộc, cô không nên như thế." Một lúc lâu sau, hắn nói một câu như vậy.
Mộc Như Phương cười cười, cô không thể nói chuyện, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Lục Diên Phong, một lát sau cô lại gục đầu xuống.
Cô đã nghĩ, nếu bị hắn phát hiện.
Hậu quả sẽ như thế nào?
Thế nhưng là, cô vẫn quyết định làm.
Là bởi vì Nặc Nặc.
Cũng là bởi vì, cô thật sự muốn rời khỏi đó.
Tàu thuỷ rất nhanh cập bờ.
Mộc Như Phương nhìn bầu trời, tối đen như vậy, ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất, cũng giống như con đường phía trước của cô, cũng là đen như vậy.
Như Ca bị mang đi.
Mộc Như Phương lần nữa bị đưa về biệt thự Lan Giang.
Tất cả mọi thứ vẫn ngủ say trong bóng đêm
Biệt thự Lan Giang cũng chìm vào trong giấc ngủ, cũng không có người phát hiện chuyện bất thường trong tối nay.
Ánh đèn sáng rõ trong thư phòng, người đàn ông trong bộ đồ tây trang cao cấp đang ngồi trên ghế, mặt mũi tuấn mỹ, khóe môi ý cười thâm trầm: "Tôi nhớ tôi đã nói qua, chỉ cần em dám chạy trốn lần nữa, tôi liền đánh gãy chân của em!"
Phía sau lưng Mộc Như Phương cảm thấy lạnh buốt.
Trong thư phòng, ánh đèn sáng rõ, cô có thể nhìn thấy người đàn ông với ngũ quan anh tuấn, không có bất kỳ người nào, vệ sĩ cũng không có, Duyên Phong cũng không ở đây.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên——
Chấn động bầu trời.
Con ngươi Mộc Như Phương co rụt lại.
Cô muốn nói nhưng mở miệng chỉ phát ra những tiếng ô ô.
Đào Gia Thiên đứng người lên, đi đến trước mặt Mộc Như Phương, nhìn khuôn mặt khiến cho mình trầm mê, anh ta đưa tay hung hăng bóp: "Người phản bội tôi, tôi sẽ không giữ lại, Mộc Như Phương, em cũng thế."
Anh ta tựa hồ là rất quyết tâm.
Từng lần, từng lần ở trong lòng thuyết phục mình, người phụ nữ này phản bội hắn, không chỉ một lần phản bội hắn! !
"Mộc Như Phương, vì cái gì tại sao muốn phản bội tôi! !"
Mộc Như Phương bị ép buộc ngẩng đầu lên.
Cảm giác hít thở không thông làm cô thấy thống khổ.
Cô nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông trước mặt.
Đúng vậy a, là cô lại phản bội anh ta. . .
Sau đó, anh buông lỏng cô, mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ: "Là ai để em cùng Như Ca đến trộm lấy văn kiện, em khai ra người chỉ điểm phía sau, có lẽ, tôi sẽ cân nhắc tha cho em một mạng."
Anh ghét nhất là phản bội.
Anh càng ghét người phụ nữ trước mặt mình hơn
Anh không thể không chế nổi trái tim mình.
Nếu là người bình thường phản bội anh, sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng là người phụ nữ này, lại làm cho anh không nhịn được…
Không nhịn được lưu tình.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã phát hiện Như Ca có gì đó không đúng, giữ Như Ca bên cạnh là muốn tra ra người đứng sau cô ta là ai, từng bước dẫn dụ cô ta vào cuộc, biết được cô muốn trộm văn kiện.
Thế nhưng điều anh không nghĩ tới chính là…
Mộc Như Phương lại biết mật mã. . .
Mật mã két sắt ngoại trừ anh ta, không có người nào biết.
Thế nhưng Mộc Như Phương biết.