Mục lục
Đoạt lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 110:




Mưa đã tạnh, chỉ còn rơi xuống lác đác vài giọt.
Cố Uyên đi tới nhà trọ mình thuê trước kia, nơi này đã cho người khác thuê, đèn đang sáng, cô và Tùng An đã từng ở đây. . .
Điện thoại di động trong túi vẫn đang vang lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn bên trong cửa sổ, nhớ lại ký ức trước kia.
Di động vang rồi dừng, dừng xong lại vang tiếp, Cố Uyên mới nhận ra, tiếng chuông điện thoại kéo cô về từ trong ký ức, cô lấy điện thoại ra để ở bên tai.
"Chị ba, cuối cùng chị cũng nhận điện thoại rồi, chị đang ở đâu vậy? Anh ba vẫn luôn chờ chị, chị nhanh đến đi."
Ký ức và hiện tại lộn xộn chồng lên nhau.
Lúc này Cố Uyên mới nhớ ra đêm nay cô muốn đi đâu, cô có chút mệt mỏi nắm điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng của một người đàn ông: "Cậu gọi điện thoại cho cô ta làm gì? Ai chờ cô ta, cút, đi đâu thì đi đi. . ."
Đầu bên kia cúp điện thoại, Đường Cảnh Ngọc nhìn điện thoại rơi trên mặt đất của mình, xoay người nhặt lên, anh ba, đây là điện thoại của em mà. . .
Trong phòng bao, tổng cộng có sáu người, chỉ có Tống Thanh Việt dẫn theo bạn gái, tên là Khả Di, Khả Di một mình nhàm chán ngồi trên sô pha uống đồ uống, cô ta vỗ vỗ ngực, nói với Đường Cảnh Ngọc ở bên cạnh: "Lúc anh ba Tô tức giận, đều đáng sợ như vậy sao?"
Đường Cảnh Ngọc đau lòng điện thoại của mình, gật gật đầu: "Thế này vẫn còn nhẹ đấy."
Khả Di cảm thán: "Vậy người vợ kia của anh ta cũng không dễ dàng gì."
Mặc dù dáng vẻ đẹp trai, nhưng mà hung dữ lên rất đáng sợ.
Nghĩ lại tuy rằng Tống Thanh Việt lạnh như băng, nhưng ít nhất cũng không hung dữ như vậy.
Đường Cảnh Ngọc nghĩ nghĩ: "Thật ra cũng không tính là hung dữ, chỉ là anh ba không đợi được chị ba nên tức giận thôi, đợi chị ba đến đây dỗ dành một chút là được rồi."
Khả Di thật sự muốn nhìn một chút, ai có thể dỗ được Tô Ngọc Kỳ, không phải nói Tô Ngọc Kỳ thích nữ ngôi sao kia sao?
Lúc Cố Uyên đi tới phòng bao, nhân viên tạp vụ đang bưng rượu vào, Cố Uyên cũng đi vào theo, Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy cô đầu tiên, lớn tiếng gọi: "Chị ba, cuối cùng chị cũng đến rồi."
Động tác đánh bài của Tô Ngọc Kỳ dừng lại một chút, ngậm một điếu thuốc.
Mạc Kiên Trung ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Tống Thanh Việt lại nhìn nhìn Trần Cẩm Diễn, vài người bị đè ép dưới áp lực của Tô Ngọc Kỳ không dám lên tiếng, tiếp tục đánh bài.
Áo bành tô của Cố Uyên hoàn toàn ướt đẫm, tóc dính trên khuôn mặt tái nhợt, cô nhìn sô pha sạch sẽ gọn gàng mất hai giây, không biết phải làm sao, sau đó cởi áo bành tô treo lên trên giá áo.
"Chị dâu, sao chị lại thành thế này." Đường Cảnh Ngọc nói xong, lấy một cái khăn đến.
Cố Uyên nhận lấy khăn, ngồi xuống sô pha, cô lau lau tóc, rũ mắt nhìn về một hướng.
Khả Di nhìn thấy Cố Uyên, đáy mắt hiện lên khiếp sợ, cô ta há miệng thở dốc, muốn nói gì đó lại không biết nói thế nào.
Đường Cảnh Ngọc thấy Cố Uyên không lên tiếng, thầm nghĩ rằng có lẽ vì sợ anh ba, dù sao anh ba hung dữ lên rất đáng sợ, anh ta nhìn điện thoại bị rơi vỡ của mình, không lên tiếng.
"Chị Di, chị ngồi nói chuyện phiếm với chị ba nha, em ra ngoài nghe điện thoại." Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại bị rơi vỡ, điện thoại rơi nát vẫn đang reo lên, phía trên chớp chớp hai chữ ‘Tiêu Tuyết’.
"Cố. . . xin chào, tôi gọi cô là Thanh Vũ được không?" Khả Di nhìn thấy Cố Uyên, trong lòng cô ta xuất hiện muôn vàn cảm xúc.
Nhiều năm rồi không gặp, khóe mắt Khả Di có chút ướt át.
Cô ta vẫn luôn biết Cố Uyên là cô chủ lớn của nhà họ Lưu, cũng vẫn luôn biết Cố Uyên có một em gái trên danh nghĩa tên là Lưu Thanh Vũ, nhưng giờ phút này, Khả Di ngăn chặn khiếp sợ nơi đáy lòng, mỗi người đều có chuyện mình không thể chống lại, cô ta như vậy, Cố Uyên cũng thế.
Cố Uyên lau tóc, giọt nước rơi xuống, cô quay đầu nhìn Khả Di, khẽ động môi, phát ra một tiếng ‘ừ’.
Khả Di nhìn cô, vươn tay sờ sờ trán cô: "Thanh Vũ, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Tô Ngọc Kỳ hút một hơi thuốc, mơ hồ nghe thấy ba chữ ‘ không thoải mái ’, anh nghiêng đầu nhìn về phía Cố Uyên, cả người cô đều ướt đẫm, còn đang lau tóc, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, quét ngang lòng anh một cái.
Cố Uyên ngước mặt lên, mắt cô nhìn vào người phụ nữ ngồi bên cạnh. Đây là một gương mặt xa lạ và cô không quen biết.
Cô lại cúi đầu xuống.
Khả Di lại không quan tâm đến ánh mắt của Cố Uyên, cô nhìn Cố Uyên, theo những gì cô hiểu về Cố Uyên thì cô chỉ cảm thấy cảm xúc của Cố Uyên trong buổi tối hôm nay không bình thường...Có lẽ Cố Uyên đang có chuyện gì đó.
“Thanh Vũ, để tôi lau giúp cô, lưng cô ướt hết rồi, tại sao cô không bật ô, mưa to như thế này, cô không đi taxi sao? Cũng không mang theo ô sao?”
Đường Cảnh Ngọc nghe điện thoại xong và bước vào, anh thấy Khả Di đang lau tóc cho Lưu Thanh Vũ. Anh mỉm cười và không ngờ rằng Khả Di với chị dâu lại trở nên thân thiết nhanh như vậy.
Trong phòng đang bật điều hòa.
Vốn dĩ trời sẽ không lạnh.
Nhưng toàn thân Cố Uyên đều ướt, tóc đã lau khô được một nửa, Đường Cảnh Ngọc tăng nhiệt độ điều hòa cao lên một chút và rót một cốc nước nóng: “Chị dâu, nếu như chị có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho em, em sẽ tìm người để đón chị.”
Cố Uyên dường như đang suy nghĩ, cô không cử động, toàn thân giống như bị một loại cảm xúc nào đó bao bọc lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK