CHƯƠNG 369: KHUÔN MẶT DƯỚI KHẨU TRANG.
Buổi chiều đưa Nặc Nặc đi xem phim, bác sĩ Từ khoa tim mạch ở bệnh viện gọi điện cho cô ấy: “Cô Mộc, ngày mai thầy tôi sẽ đến bệnh viện, cô có muốn đến không, thầy tôi là chuyên gia trong lĩnh vự tim mạch, lần này đến để tọa đàm.”
“Ừ, tôi nhất định sẽ đến.”
Ngày mai, cũng chính là thứ tư.
Mấy ngày này, Mộc Như Phương đang đi tìm việc, nhưng công việc nào có dễ tìm như vậy, nên cô ấy vẫn luôn không có công việc ổn định vào ban ngày, buổi tối vẫn ở Hoàng Đình.
Tiền lương rất thấp.
Tô Na hỏi cô có muốn thành nhân viên chính thức không, cùng cô ấy cô sẽ không đối xử tệ với chính mình, tiền lương sẽ tăng gấp đôi.
Mộc Như Phương giống như là cuối cùng đã bắt được một cọng rơm: “Thật sao?”
Cô nắm chặt tay của Tô Na: “Cô nói là thật sao?”
Tô Na biết cô ấy thật sự thiếu tiền, gật đầu: “Ừ, là thật, sau này buổi chiều qua đây, buổi sáng cô có thể nghỉ ngơi, công việc đến 2h sáng. Một tuần cũng được nghỉ.”
Cô ấy cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt mình, đáy mắt mang một hi vọng nhỏ bé, khuôn mặt lại vì tiền mà âu sầu.
Thứ tư, Mộc Như Phương đưa Nặc Nặc đến bệnh viện, hẹn chuyên gia.
Bác sĩ Từ là bác sĩ đã điều trị cho Nặc Nặc, mỉm cười nói với cô: “Thầy giáo tôi, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, đã xuất bản rất nhiều bài báo quốc tế, trên quốc tế là người có trình độ cao nhất.”
Mộc Như Phương cho rằng chuyên gia có năng lực như này có lẽ độ tuổi sẽ cao một chút, nhưng lại là một người đàn ông rất trẻ, trông dáng vẻ có lẽ khoảng 30 tuổi.
Cô mang khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt, không đeo kính.
Bác sĩ Từ giới thiệu hai người với nhau: “Đây là thầy giáo của tôi, Cố Thần Phong. Đây là bệnh nhân của tôi.”
Trên sống mũi của Cố Thần Phong có một cặp kính, anh ấy đi vào, phía sau còn có mấy người nữa, Mộc Như Phương nghiêng người, ôm chặt con gái trong lòng.
Dường như Nặc Nặc có chút sợ hãi vì có nhiều người, ôm cổ Mộc Như Phương, ở trên vai cô, khẽ gọi: “Mẹ.”
“Mẹ chúng ta rời khỏi đây được không.”
Nặc Nặc vùi mặt vào cổ cô.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành con gái: “Đợi một lát thôi.”
Hôm nay biết Cố Thần Phong đến, đã hẹn trước rất nhiều người, viện trưởng đi đến nói chuyện với Cố Thần Phong một lúc, ngay sau đó, bác sĩ Từ nói với Mộc Như Phương: “Cô Mộc, đi qua thôi.”
Thời gian rất ngắn.
Mộc Như Phương dặn Nặc Nặc ngoan ngoãn nghe lời.
Nặc Nặc cắn môi, tiếp nhận kiểm tra, Mộc Như Phương đưa tất cả những bệnh án trước đây cho Cố Thần Phong: “Bác sĩ, con gái tôi, con bé….”
Trên khuôn mặt đẹp trai, thanh lịch của Cố Thần Phong hơi cứng lại, Mộc Như Phương cắn môi, qua vài giây, nghe thấy giọng nói đầy từ tính của người đàn ông: “Cần phải kiểm tra thêm, tôi tin Từ Dương đã nói với cô, phẫu thuật cũng tồn tại nguy hiểm, nhưng phẫu thuật là biện pháp duy nhất.”
Mộc Như Phương gật đầu: “Tôi biết, tôi biết.”
Cố Thần Phong ngước mắt lên, nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ, cô đeo khẩu trang y tế hai lớp, có lẽ là vì hai má nhỏ, nên che rất kín, chỉ lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt, đơn thuần, giống như là một hồ nước xanh biếc, hốc mắt hơi đỏ, hình như lo lắng về tình trạng của cô con gái đang ôm trong lòng, một đôi mắt trong suốt, đẹp đến mức khiến lòng người kinh ngạc, anh thu lại ánh mắt của mình, ánh mắt của Từ Dương cũng dừng lại trên khuôn mặt của Mộc Như Phương, trước đây khi nhìn cô Mộ này, cô đều đeo kính, lúc này không đeo kình, lộ ra một đôi mắt rất đẹp.
Từ Dương vậy mà không kiềm được nhìn cô thêm mấy lần rồi mới thu lại ánh mắt.
Trong lòng dường như có chút ngứa ngày, đôi mắt này đẹp như vậy, khuôn mặt dưới khẩu trang sẽ trông như thế nào đây.