Tôi siết chặt cà vạt của anh trong tay, không dám đối mặt với anh, Tổ Tông lúc này u ám là lần đầu tôi thấy, một người sâu không lường được.
Tôi không nhìn thấy trong ánh mắt anh có sự khác thường, dù là nghi ngờ, ghét bỏ hay là đề phòng, nhưng mà trong mắt anh lại như hồi nước lặng im, không có bất kỳ cảm xúc lạ lẫm nào, cảm giác không thể thấu hiểu này khiến tôi cảm thấy hồi hộp dày vò rất nhiều.
Tôi khó khăn nở một nụ cười, cố gắng để cho mình trông thật hạnh phúc một cách tự nhiên nhất, tôi hỏi ngược lại anh có thấy vui không.
Anh vuốt ve gương mặt tôi, tay dừng lại giữa lông mày, ngừng một lúc thì từ nhẹ nhàng cười rồi lại không cười rồi lại cười thật vui vẻ: "Con anh sao anh lại không thích?"
Mỗi một câu một vẻ mặt của Tổ Tông khiến người ta tỉnh táo, lời nói khiến tôi sợ hãi: "Hạo Hiên, không phải là anh không thích sao?"
Tôi không dám nhìn thẳng, tôi biết anh để tâm nhất là việc gì, chúng tôi cũng không rõ ràng, tôi không có cách nào nói cho anh biết tôi cùng Trương Thành Nam có làm tình hay không và làm mấy lần. Việc này tôi phải cho qua không thể nói ra khiến anh không vui, tôi làm ra vẻ thản nhiên tránh Tổ Tông cho rằng tôi chột dạ. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Tổ Tông vẫn cười tươi, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm tôi: "Ai nói với em thế?"
Tôi nói rằng lúc gọi cho Hai Sói thấy thái độ của anh ta cũng không tốt lắm.
Tổ Tông vừa buồn cười vừa tức nói tôi là đồ trẻ con, chỉ lo nghĩ linh tinh.
Anh vẫn dịu dàng như thế, bàn tay anh nâng cằm tôi lên hôn lên trán sống mũi rồi lại hôn lên nốt ruồi son trên đuôi mắt kia, quấn quýt lấy nó không buông như đang thưởng thức viên kẹo anh đào mùa xuân vậy. Yêu mùi thơm, sự trẻ trung và cả xinh đẹp.
"Bảo Ái."
Tôi giật mình, lúc tôi và Tổ Tông làm tình mãnh liệt nhất anh cũng không gọi tên tôi, cùng lắm chỉ kêu cục cưng, em gái nhiều nước hay là con chó cái, con đĩ. Ở trên giường, chúng tôi không thể phát sinh quan hệ yêu đương với kim chủ, Cho dù thỉnh thoảng anh có dáng vẻ của một ông chồng hay yêu thương quan tâm tôi thì một khi cởi quần áo, Tổ Tông là dã thú, là chủ nhân, là một con người trong não chỉ có chịch chịch, không hề quan tâm thậm chí khinh bỉ coi tôi là đồ để giải tỏa.
Bảo Vi, một câu nói khiến con tim nảy lên biết bao.
Anh nhìn mặt tôi chăm chú, từng chữ kiên quyết tràn đầy trách nhiệm và sự mạnh mẽ cất lên: "Đừng sợ, anh rất thích đứa trẻ này." Đôi mắt tôi đỏ hoe, trái tim đang hồi hộp lo lắng cũng được yên tâm hơn rất nhiều.
Tổ Tông nói như vậy là đã tin tôi rồi, dù không chắc là không có chuyện nhưng mà mọi thứ vẫn đang trong tầm tay tôi.
Anh ôm tôi lên giường đắp kín chăn cho tôi rồi mới cởi sơ mi đi vào phòng tắm. Tôi nhìn chằm chằm dáng người lúc ẩn lúc hiện của anh qua cửa kính mờ, lồng ngực cảm thấy ấm áp lạ thường, tôi nhìn thấy cơ hội mình có thể một bước lên trời, tôi điên cuồng khát vọng, tự thôi miên mình đứa trẻ này với Trương Thành Nam không có quan hệ gì.
Nó là con của Tổ Tông, chắc chắn là vậy không còn phải hoài nghi, cho dù không phải thì tôi cũng sẽ biến nó thành phải.
Bên trong phòng tắm nước chảy chậm lại cho tới khi chỉ còn nghe thấy tiếng thở, trong ánh sáng ảm đạm, Tổ Tông mặc áo ngủ, cơ thể cao lớn ngồi lún một bên giường, anh mở rộng vật áo phía trước kéo tôi vào trong ngực, để cho sống lưng gầy gò của tôi dán lên lồng ngực vững chãi của anh. Làn da ẩm ướt nóng hừng hực như lửa thiêu đốt, hơi nóng truyền qua tôi, xâm chiếm lấy tôi, đã bao lâu rồi chúng tôi chưa gần gũi mà không có tình dục như bây giờ, chỉ là một cái ôm bình thường? Tôi không nhớ nữa.
Tổ Tông không phải Trương Thành Nam, anh thích chơi mạnh, chơi nhiều, chơi nghiện, chỉ không chịu chơi tình với tôi. Tôi ở với anh hơn năm rưỡi, anh cho tôi tiền cho nhà duy tình cảm thì anh còn không bằng Trương Thành Nam cho tôi vài tháng.
Tôi bị Tổ Tông gặm một cái đau tới mức hoàn hồn, trong vòng tay anh nhiệt độ cơ thể tôi không ngừng tăng cao, từng tiếng Bảo Vi cất lên, miệng lưỡi anh như có điện lướt qua da thịt khiến tôi tê dại. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Tôi với anh đã hai tuần rồi chưa làm, dù hai tuần bận rộn tôi không làm thì cũng không sao nhưng Tổ Tông lại không chịu nổi. Anh lật tôi lại, cả cơ thể tôi lơ lửng trên không trung, đôi mắt đỏ thẫm, thở dốc cũng càng lúc càng nặng hơn, trong mắt tôi là cậu bé của anh đang lúc sâu trong bộ ngực tròn của tôi, nó không rời khỏi thịt ngực mềm mại đáng yêu của tôi. Dưới ánh trăng va chạm liên hồi, hồn xiêu phách lạc.
Tổ Tông sức lực rất lớn, từng cú đẩy không nặng không nhẹ khiến lòng tôi lo sợ làm quá lâu tôi sẽ chịu không nổi mất. Hai tay nắm lấy bầu ngực nõn nà trắng bóc, ấn chúng kẹp vào nhau dùng lực kẹp lấy cậu bé kia, nực tôi biến đổi đủ loại hình dáng vặn vẹo khác nhau, dù thế nào cũng luôn bao lấy cậu bé to lớn kia, đè ép xoa bóp.Cảm giác mềm mại ấm áp khiến anh sung sước từ lòng bàn chân xông lên tận óc, Tổ Tông ngẩng đầu, thẳng lưng đẩy hông nhanh tới mức cả bộ ngực của tôi cũng tê dại.
Mỗi khi anh đẩy hông lên tôi là lưỡi liếm đỉnh chóp một cái, nơi đó đã ướt nhẹp tràn ra dịch tanh đậm đặc, nhũ hoa cũng không chịu nổi sức lực mạnh mẽ của anh mà đung đưa dữ dội. Lúc đầu anh còn theo mạch làm của tôi, chỉ đưa một nửa cậu nhóc vào khoang miệng thôi, của anh rất to, tôi phải há miệng hết cỡ mới ăn được. Anh mà không khống chế được thì quai hàm của tôi không biết bao giờ mới hết sưng nữa. Lần trước khi làm cho Trương Thành Nam, lúc đó anh ta rất tức giận, làm mạnh bạo cực kì, cái thứ đồ chơi kia còn dài to nữa, mùi của nó so với Tổ Tông còn nồng nặc hơn. Thật nhanh tôi đã thích ứng được với cậu bé của anh. Anh thấy tôi đã có thể chịu được thì nhanh chóng đẩy hông nhanh mạnh, gần như cả cậu bé nằm gọn trong miệng tôi.
Anh cắm vào miệng tôi một lúc tôi nhận ra sự khác biệt giữa Tổ Tông và Trương Thành Nam, một thời gian dài thực quản bị ma sát rất đau rát, khó chịu, tôi chỉ có thể mở to miệng thở dốc như một con cá rời khỏi nước sắp chết vậy, một chút sức lực để giãy giụa cũng không có.
Tôi không quan tâm tới nữa mà há mồm thật to để có thể nuốt hết cậu bé của Tổ Tông vào miệng, anh như một con ngựa hoang mạnh mẽ, như một con động vật nguyên thủy đang tàn phá khoang miệng của tôi, dùng cách của anh, dùng cách mà