Tôi cố gắng bình tĩnh đứng dậy, nhìn Trương Thành Nam đang vững bước đi về phía mình, Tiến Bình thì đi theo phía sau. Tôi nhìn trận địa này, bỗng dưng cảm thấy bất ổn, tinh thần cũng hơi suy sụp. Anh ta thông bảo việc bên phía nước Đức đổ bộ súng ống, đạn dược vào cảng, thời gian dự kiến là vào hoàng hôn ba ngày sau.
Trương Thành Nam ngồi trên sô pha, tiện tay cởi âu phục, day ấn đường một cách cực kỳ phiền não: “Ngoài cớm ra, còn có các thế lực khác nữa.” “Cát Lâm và Ninh khiết đang so kè ở đây.
Tiến Bình trầm giọng: “Chiếc thuyền này đã mất tích những ba năm. Nhiệm vụ cuối cùng trong đời nó là hoàn thành thuận lợi một phi vụ buôn bán virgin lên đến trăm triệu lỗ. Giá trị của nó, truyền kỳ về nó hấp dẫn những kẻ chỉ qua đường tranh đoạt đến mức đầu rơi máu chảy. Người sống trên mũi đao, ai không mong có tiền thưởng hậu hĩnh.
Có một câu nói rằng: Đã là người của Phục Hưng số bảy, tức cũng là phần tử xã hội đen.
Tôi không phải người lăn lộn trong giang hồ, không hiểu điều bí ẩn trong đó. Nhưng ở Tân Lan, thật sự không có chiếc thuyền hàng chuyên chở trăm triệu lô phấn trắng bình yên vô sự thông qua trạm kiểm soát, chơi mảnh khỏe dưới mắt cảnh sát chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi. “Bên Nhà phải bao nhiêu người?
Tiến Bình ước lượng: “Hơn ba mươi người phụ trách áp tải súng ống đạn dược trước khi cập cảng Phục Hưng số bảy. Ba tàu thủy chở khách hộ tống, trong đó có duy nhất một tàu chiến của Miến Điện trú tại tam giác vàng ngụy trang.
Đầu ngón tay Trương Thành Nam càng ấn càng ác, gần như ấn ra vết máu: “Lão già kia nhúng tay à."
Tiến Bình nói là không rõ, nhưng vẫn sợ rằng chuyện sẽ không dừng lại.
Thế lực của Lâm Hào Kiện đã cắm rễ ở đó nửa đời người. Từng tuổi này, sống nhờ thành tích trong quá khứ cũng mua được cả những thế lực thần thánh. Ông ta lười nhúng tay vào những vụ buôn bán lớn, cũng không muốn mạo hiểm. Nhưng nhìn mối quan hệ sẵn sàng chiến nhau của ông ta với Trương Thành Nam thì việc ngấm ngầm làm đục nước cũng là điều dễ hiểu.
Tôi cố ý kéo đề tài về phía bản thân: “Không được mắc bất cứ sai lầm nào trong việc đàm phán. Hiếm khi mới có một phi vụ nào mà bước sai một ly là mất hết tất cả như thế này. Tôi nghe nói có kẻ nằm vùng chỗ của anh"
Tôi tự biết uy lực của lựu đạn không đủ, Trương Thành Nam vốn không sợ cớm, thế nên còn bổ sung thêm một câu: “Gián điệp của viện Kiểm Sát thành phố”
Cũng tương đương với việc tôi đã bán đứng Tổ
Tông.
Tư thế xoa bóp của Trương Thành Nam cứng đờ.
Anh ta quan sát tôi qua lớp ánh sáng loang lổ và ánh mắt u ám khó dò. Tiến Bình cũng sửng sốt, tôi ở nhờ hai ngày một đêm, không nói một chữ Tổ Tông nào, họ cũng không đề cập tới, giữ nguyên một nửa đường sống và phần lớn nghi ngờ. Đổi lại là tôi, tôi cũng không tin bà vợ quan to không muốn sống cuộc sống thanh nhàn, sung sướng, mà lại muốn lang bạt đầu đường xó chợ với đầu xỏ băng đảng, đánh cược với sự va chạm giữa phạm pháp và chính nghĩa.
Làm sao có thể không ngạc nhiên khi tôi nói ra chuyện này được. “Cô Trình.” Tiến Bình mang vẻ mặt vô cảm, không cười: “Hình như từ lúc cô tới, tin tức trong tay Thẩm Hạo Hiên chính xác hơn nhiều.
Tôi cười khẩy nhướng mày: “Sao hả, anh nghĩ là tôi à?"
Tiến Bình lại tỏ ra khiêm nhường, không hề lộ đuôi: “Đi theo anh Nam lâu nên khó tránh việc đa nghi. Cô đừng trách tôi, có nhiều chuyện không để ý, cẩn thận là mất mạng như chơi, được mấy ai không giấu nghề đầu chứ."
Tôi không đổi sắc: "Đã vậy thì tôi xin đi đàm phán, bảo vệ đảm đang em của các anh bình an. Nếu như xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu không có việc gì thì tôi coi như thoát khỏi hiềm nghi, chứng minh được sự trong sạch của bản thân. N các anh đề phòng suốt ngày như vậy, tôi cũng phát mệt.”
Tôi vác súng dài pháo ngắn ra chặn họng Tiến Bình. Như nghe chuyện đùa, anh ta khó chấp nhận nói: “Cô Trình đi ư? Nói địa điểm với tình hình cho cô, chẳng lẽ còn giấu được Thẩm Hạo Hiên hay sao? Bắt con ba ba trong vò chắc?”
Tôi không hề mất bình tĩnh, nhìn thẳng vào gương mặt như muốn ăn sống nuốt tươi tôi cho bớt hậu hoạn về sau của anh ta: “Cánh diều bay lên bầu trời, bay cao bao nhiêu, xa mức nào thì sợi chỉ vẫn nằm trong tay kẻ trên mặt đất. Tôi sẽ liên lạc với Nhà, các anh đi theo tôi, nếu như có biển thì trước khi gương vỡ khó lành, một phát súng kết liễu tôi là được, các anh cũng chẳng chịu thiệt. Được các anh coi trọng, Thẩm Hạo Hiên sẽ coi tôi là vũ khí sắc bén. Nhiệm vụ không hoàn thành, tôi chết oan, anh ta cũng sẽ không truy cứu, bởi vì anh ta vẫn còn nằm vùng khác không thể bại lộ”
Tôi vuốt ve mái tóc dài, tóc mai che kín vầng trán đổ đầy mồ hôi lạnh: “Ngược lại, nếu mọi chuyện thuận lợi, các anh lại càng không có thiệt hại gì, hơn thế còn gặt được trái ngọt, có ăn không phụ thuộc vào anh”
Không khí tĩnh lặng một cách khó hiểu. Tiến Bình đứng trầm ngâm thật lâu ở góc tường. Anh ta vô thức nhìn Trương Thành Nam, kẻ này lại cau mày không nói. Tiến Bình đoán anh ta đang suy nghĩ nên yên lặng chờ đợi mấy phút, cuối cùng vẫn không nhận được hồi âm. Anh ta không nhịn được hỏi xem có nên cho cô Trình ra mặt lần này không. “Cậu nghĩ sao?”
Trương Thành Nam hỏi ngược lại, giọng nói âm trầm khiến người ta khiếp sợ: “Cô ấy là ai.
Tiến Bình ngậm miệng, mãi sau không lên tiếng. “Nói.”
Đại ca xã hội đen ở những tỉnh Đông Nam không bao giờ vui vẻ ra mặt, song lúc giận dữ thì sóng gió kinh hoàng. Đó là bản lĩnh tối thiểu. Dù ngoại hình mảnh khảnh nhưng vẫn khiến người ta sợ tè ra quần mỗi khi nhìn vào. Tiến Bình đáp là cô Trình bằng cái giọng lí nhí. “Thân phận gì” “Người phụ nữ anh thích.”
Trương Thành Nam lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nhớ rõ điều đó.
Tiến Bình nhìn sắc mặt đen xì đầy phiền muộn của anh ta, cúi đầu không chỗ miệng vào nữa.
Trương Thành Nam không từ chối tôi một cách dứt khoát, nhưng cũng đã bóng gió để tôi bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm này đi. Tôi chỉ đành dằn lòng không đề cập tiếp nữa. Nói nặng thì sẽ giống chột dạ, cố tình che đậy; nói nhẹ thì sức nặng không đủ, anh ta lại cho là tôi nói đùa, nghe xong rồi cho qua. Sau khi dọn ra ngoài, tình hình lại thay đổi, tôi không có cách nào để nói cho anh ta biết âm mưu to lớn này. Sào huyệt của anh ta đã bị bạch đạo nhòm ngó từ lâu, mà anh ta thì chẳng biết một tí gì cả.
Mà tôi lại là người duy nhất nhìn ra sự ngoắt ngoéo và quái dị này. Hơn nữa, tôi ra tay cũng không gây hại cho Trương Thành Nam và Tổ Tông.
Sau bữa tối, các đại ca của mười ba con phố đến biệt thự bàn bạc. Tôi lên tầng một mình, ban ngày không thấy Tưởng Lan, tôi bèn hỏi bà vú, bà ấy bảo cô
Tương không thường ở đây, cô ấy quản lý công việc ở biệt thự trên núi Phong Nguyệt nên bận rộn tối mặt tối mày. khiến Trương Thành Nam chịu trao quyền cho một quân mã, ắt hẳn Tưởng Lan phải khá cao tay, bởi được anh ta coi trọng chẳng phải việc dễ dàng.
Khoảng mười một giờ đêm, anh ta tới phòng tôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, định xông tới chặn cửa, nhưng tiếc rằng đã muộn một bước. Trong chốc lát tôi đưa tay, bóng dáng anh ta đã bất ngờ xuất hiện mở cửa thông qua khe hở khiến tôi không kịp đề phòng.
Tôi liều mạng đẩy anh ta ra, anh ta vẫn không nhúc nhích, còn cực kỳ vô lại cầm lấy tay tôi đưa lên cổ áo mình, không biết xấu hổ nói: "Không đợi được tôi tắm cơ à?”
Tôi gào to, mắng anh ta là tên khốn kiếp. Anh ta vờ như không nghe thấy, cử chỉ vô cùng hạ lưu. Một cái tay khác xốc áo tôi lên, trôi chảy hơn làm bất cứ việc gì: “Muốn tôi à.”
Tôi không kịp phản ứng, cánh tay anh ta đã khóa trên người tôi, đè cả người tôi vào lồng ngực anh ta. Lực tay anh ta vô cùng lớn, căn bản không có chút sơ hở nào để tôi trốn thoát
Tôi bị anh ta giam trong lồng ngực, ngày một quần chặt lấy nhau, chặt đến mức sau cùng, cơ thể cứng ngắc của tôi không tự chủ được phải mềm xuống, sau đó anh ta cũng lơi lỏng sự giam cầm của mình.
Anh ta cất giọng bất đắc dĩ, tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng, dịu dàng lướt qua trán tôi, cũng tựa như gió xuân ấm áp ùa đến: “Để tôi làm em nhé.
Tôi cào mạnh vào xương quai xanh của anh ta. Vì hoảng hốt nên móng tay cắt rách da thịt, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa, ngưng tụ thành một hạt mực đỏ trong mắt tôi.
Quần áo tôi nửa cởi, anh ta cũng chẳng chỉnh tế. Hai chúng tôi ôm nhau rất lâu, anh ta bỗng nhiên đưa tay sờ mặt tôi, rồi nâng tôi lên. Ống tay áo buông thống xuống, khiêu khích chóp mũi của tôi. Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ hòa lẫn với hơi thở trầm thấp của anh ta mang đến cảm giác hư ảo. “Không cho phép em đi vì không muốn em bị nhuốm bẩn. Em không biết đầm nước này sâu đến mức nào đâu”
Tôi không biết sự tủi thân và sụp đổ nghẹn ứ trong cổ họng từ đâu mà đến. Vào lúc lời này ra khỏi miệng anh ta, chúng như mưa trút xuống. Tôi vùi đầu vào cần cổ anh ta òa khóc, khóc đến mức khàn cả giọng.
Nước sâu thế nào.
Tôi chưa từng không biết.
Tôi chỉ không đi được. Vực sâu vạn trượng cũng có những vòng hoa tươi rói, là mồi nhử, là bong bóng mà Tổ Tông cho tôi.
Tôi dậm chân đứng bên vách đá dựng đứng, tiến một bước là tan xương nát thịt, hoặc là bước đến bờ bên kia. Còn lựa chọn lùi một bước thì không thuộc về tôi.
Sau lưng tôi không còn đường để đi nữa. Trương Thành Nam ôm tôi, dùng mọi cách dễ dành, dịu dàng hoàn toàn không giống một đại ca xã hội đen. Tôi nằm trong lồng ngực anh ta khóc mãi. Đây là lần cuối cùng tôi dao động trước anh ta. Một khi đã không giữ được, thì phải nhổ hết gốc rễ. Tôi tuyệt đối không để anh ta có cơ hội xâm nhập vào trong tôi đến lần thứ hai.
Anh ta bị tiếng khóc của tôi mài mòn tính nhẫn nại, thế nên nắm cằm tôi, hôn lên bờ môi đang không ngừng hé mở thở dốc. Tôi kinh ngạc trợn to cặp mắt, mười ngón tay siết cổ áo anh ta bỗng chốc cũng trở nên chặt hơn, tạo thành những nếp nhăn dữ tợn. Mùi thuốc lá nồng nặc bất chợt xâm nhập, ngọn lửa hừng hực tấn công cướp thành trì. Dưới sự kết hợp của anh ta, mỗi lưỡi tôi như trầm xuống một cái đầm, một trận mưa dầm dề mà rung động lòng người cũng đổ xuống.
Ở với nhau một thời gian dài, nhưng tôi chưa từng trải qua nụ hôn nào như vậy với Trương Thành Nam.
Giống như sương mù, giống như đường, cũng giống như bụi đất dầm trong nước ngọt.
Môi của anh ta đa tình, đầu lưỡi si mê quấn quýt Nó rải đầy tình trường gió trăng, rải đầy ngọt khổ yêu hận. Một chốc lát ấy, tôi đã tự nhủ rằng, Trình Bảo Ái, nhận đi.
Không tin Phật, không tin số mệnh, không tin luận hồi, đạo trời.
Trùng hợp là vận may trêu người, ông trời lại giáng xuống một Trương Thành Nam, xương đen, tim đen, máu lạnh, thịt cứng, mọi thứ đều u ám.
Hết lần này đến lần khác, một ngọn đuốc đốt hết sức sống tươi đẹp.
Lòng bàn tay nóng bỏng của anh ta đột nhiên mà lên người trước của tôi, tàn bạo kéo lớp áo lót, để lộ bộ ngực cao vút, đầy đặn, một điểm nhỏ đỏ bừng ngự ở trên đỉnh, run rẩy đung đưa. Xúc cảm se lạnh khiến tôi không kìm được phát run. Tôi cắn răng có người, mở mắt nhìn xuyên qua bả vai nhấp nhô của anh ta thấy ánh trăng thanh tịnh, đẹp để tựa dòng sông nước chảy hiền hòa.
Anh ta hôn cổ và khe ngực tôi. Ban đầu rất nhẹ, sau đó mạnh bạo hơn nhiều. Anh ta ngậm điểm đỏ thắm, đồng thời khai phá khu vực xung quanh, chiếm đoạt nửa bầu ngực trắng như tuyết của tôi. Quần áo tôi lủng lẳng, che đi bộ ngực trần trụi không kém của anh ta.
Là lửa, là sóng thần, là gió bão, gần như không thể cứu vãn ngay lập tức. Anh ta há miệng ngậm vào toàn bộ. Tôi ôm đầu anh ta, lý trí đã mất một nửa, một nửa còn sót lại là lời cảnh cáo lặp lại tuần hoàn của Tổ Tông. Tôi hoảng hồn: “Tôi không muốn. Chờ một chút”
Trương Thành Nam nghe thấy câu này của tôi, động tác lập tức dừng lại.
Ánh sáng mờ ảo nơi góc tường che phủ một tầng sóng tàn, không khí yên tĩnh luẩn quẩn khiến tôi và anh ta quên hết tất cả, nào là thở gấp, nào là ai cắn rách môi ai, nào là mập mờ mà ngọt ngào.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chúng tôi không thể dừng ở bước này.
Anh ta phải kìm nén rất lâu, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể cuối cùng mới lạnh đi một chút. Anh ta im hơi lặng tiếng kéo cạp váy lên, ôm lấy thân thể ửng đỏ của tôi, vừa đặt chuỗi nụ hôn dằng dằng lên tại tôi, vừa nói: “Tôi sẽ đợi.”
Đêm đó, anh ta dẫn một đàn em đến sòng bài Kim Hoa. Ba ngày liên tiếp, tôi không thấy anh ta.
Gió êm sóng lặng đến buổi trưa ngày thứ tư, mây đen bao phủ thành phố, tôi khóa trái phòng ngủ, tựa má nhìn lá rụng đìu hiu bên ngoài cửa sổ. Tấm kính phản chiếu hàng mày tựa đôi lá liễu, đôi mắt như làn thu thủy, khuôn mặt hệt như vầng trăng. Tôi cười cái bóng cũng cười, tôi khóc bóng mờ cũng thút thít.
Búng tay một cái, cuối cùng cuộc sống mà tên đã lên dây nhưng không phóng đi được cũng tới.
Tôi mở tấm chắn cửa sổ, lá vàng tán loạn dưới mái hiện, để lại mấy chiếc lá xanh sẫm, dẫu có bất khuất, ương ngạnh chống lại thời tiết, cái chết nhưng có lẽ vẫn không thoát khỏi kết cục về với đất mẹ đầy bất lực của nó.
Một trận gió lốc cuốn từng cành cây từ cao xuống thấp, lá ngô đồng phủ dày sân nhà, giống như một phần mộ cũ kỹ.
Tôi đờ đẫn, chết lặng, tiếng còi chói tai vọng từ gara dưới lầu lên, cuộn bụi đất bay tán loạn làm tôi bị sặc. Chốc lát sau, âm thanh rất nhỏ ở ngoài cửa vang lên: “Cô Trình”
Là Tiến Bình.
Lần đầu tiên anh ta gõ cửa, tôi không đáp lại, anh ta gõ thêm nhiều lần nữa, tôi mới giật mí mắt: “Nói “Đã chuẩn bị xong xuôi, sắp đến giờ đàm phán rồi, cô đổi ý à.
Tôi vô cảm đứng dậy, vắt chân lên cổ mở cửa ra.
Gương mặt Tiền Bình bất chợt đập vào mắt. Anh ta hơi rũ mắt, giọng điệu rất ôn hòa: "Vẫn còn kịp.
Tối mai không giờ năm mươi, ngủ ngon.