*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Áp suất khí nén giảm xuống ngay lập tức, tôi không nhìn rõ đối phương là ai, tôi chỉ biết trong trận chiến này người tới nhất định không có ý tốt, Hai Sói theo bản năng bảo vệ tôi sau lưng, anh nắm chặt súng lục trong túi, tôi nhìn qua bả vai anh, từ sau đám người tay sai xuất hiện một người đàn ông đang vững vàng đi tới từng bước. Nắng chiều hoàn toàn chìm xuống mặt biển, ánh sáng rực rỡ, ánh trăng đẹp đẽ như có như không chiếu vào gương mặt anh ta, đó là gương mặt dữ tợn mà tôi trước giờ chưa từng thấy qua.
Ấn tượng đó tôi không thể xóa bỏ, mấy tháng trước ở hoàng hôn đầu đường, tay anh ta kẹp điều thuốc, trời chạng vạng tối, ánh sáng từ điều thuốc là chút ánh sáng còn sót lại, làm mờ dòng xe cộ đằng sau anh ta, đôi mắt anh ta vừa hạ xuống, tôi quên luôn màu sắc rực rỡ của hoàng hôn.
Vào lúc này Trương Thành Nam lại không giống đêm hôm đó thật yên tĩnh cũng rất tang thương, giống như đó chỉ là giấc mộng của tôi, hay một đoạn phim bị lỗi, anh lộ ra nanh vuốt sắc bén, đè ép sát khí, anh ta đứng ở phía cuối boong thuyền trên biển, cà vạt anh ta buông lỏng một chút, ánh mắt anh ta u ám đánh giá một vòng khoang thuyền, ánh mắt anh ta lại chưa từng dừng lại trên người tôi dù chỉ một giây, tôi không rõ vì sao lại muốn tức giận, anh ta tỉnh bơ liếc tôi một cái sau đó lại lập tức rời mắt đi.
“Anh Nam vứt một số hàng, đàn em của Năm Sẹo lại không hiểu chuyện, muốn ôm đồ bỏ chạy, người không dính dáng thì đứng sang một bên, tìm kiếm cho tôi.”
Vô số người nhanh chóng xông lên bốn phương tám hướng, bao vậy cả khoang thuyền, rèm bị kéo xuống, đồ gỗ bị lật, dân thường chưa từng thấy qua các băng nhóm đối lập ở chung một chỗ, mọi người cơ bản không hiểu rõ những chuyện này, mọi người hốt hoảng luống cuống thét chói tai, chạy tán loạn, một mớ hỗn độn ở khắp mọi nơi. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Trong lúc hỗn loạn xảy ra tôi lôi kéo ống tay áo Hai Sói, tôi nháy mắt với anh ta, ngỏ ý muốn rời đi trước: “Trương Thành Nam người đông thể mạnh, nếu ở lại sẽ dễ xảy ra hai bên gây chiến, nếu chuyện này bị làm lớn thì kế hoạch hồi sinh 7 ngày càng khó giải quyết hơn. “Hai Soi nửa tin nửa ngờ nhìn quan sát tôi, anh ta muốn xem xem rốt cuộc là tôi là suy nghĩ cho chuyện lớn hay chỉ đơn thuần là bảo vệ Trương Thành Nam.
Tôi rèn sắt khi còn nóng, liền nhanh chóng nói tiếp với anh ta: “Không đi, một khi lọt tiếng gió nào, cảnh sát tới, Thẩm Hạo Hiên muốn đen ăn đen mà không phải là trắng ăn đen. Chuyện xấu bôi trên tay chúng ta, anh thoát khỏi liên quan sao?” Hai Sói ngập ngừng do dự cau mày, Trương Thành Nam từ đầu tới cuối vẫn chưa lên tiếng bất chợt anh ta bật nắp bật lửa, tiếng rắc rắc rất nhỏ lại giống một tiếng sét đánh, nổ tung ở cabin, làm da đầu người khác tê dại.
Tiến Bình lì lợm không cười: “Đây không phải là tay sai có tiếng tăm lừng lẫy bên người anh Châu Mạn sao?” Bước chân Hai Sói ngừng lại, anh ta ánh mắt u ám ngước mắt nhìn, anh ta vừa muốn nói tôi vội đè lại, không thể để anh ta xảy ra tranh chấp, một khi trả lời chính là ngầm thừa nhận, chỗ này bốn phía đều có nguy hiểm, có hay không tồn tại những mồi câu khác của Bạch đạo hay không, cũng không ai biết, cần gì lại gây thêm phiền phức.
Việc người đứng đầu là Trương Thành Nam xuất hiện đã làm tôi trở tay không kịp, vẫn nên thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần tẩy trắng chính mình trước mặt Tổ Tông là được, đây mới là việc quan trọng nhất.
Tôi kéo Hai Sói đi ra cửa khách, chúng tôi đi được hai ba bước tôi đã nghe Trương Thành Nam gọi tên tôi, anh ta gọi Tiểu Ngũ.
sống lưng tôi chợt lạnh, tôi cứng ngắc xoay người nhìn về phía anh ta, gương mặt anh ta không giận cũng không không vui, gương mặt vẫn luôn một bộ dạng bình tĩnh như nước, yên lặng mà sâu sắc, cách một khoảng không đâm vào đáy mắt tôi, tôi thoảng im lặng.
Con tàu chở khách này là loại tàu cỡ trung tạm thời sẽ cập ở bến cảng Bắc của Cáp Nhĩ Tân, hồi sinh bảy ngày phải đi qua đường này, Tổ Tông biết chuyện này, Trương Thành Nam là không biết hoặc không phát hiện được, hoặc là Bạch Điền theo dõi, hoặc là bang xã hội đen theo dõi. Tất cả hành khách dưới tình không biết gì, vì muốn có sự che chở mà liên hệ với tay sai, thành hay bại, Trương Thành Nam rất sạch sẽ, anh ta hoàn toàn có thể giữ được mình, nhưng vào lúc anh ta lộ diện cũng chứng thực suy đoán của Tổ Tông, anh ta là người nhà dưới của Đông Bắc, là đại lão chân chính phía sau màn, mọi chuyện thế nào, anh ta trong lòng đều rõ ràng.
Anh ta sẽ mạo hiểm, tất nhiên khi nhận được tin tức tôi lừa anh ta, vì anh ta mà ôm một vụ án kinh sợ, định ngăn cơn sóng dữ, dưới mắt Tổ Tông, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, anh không muốn tiền đặt cược của tôi.
Tôi do dự một lát, tôi khó khăn nặn ra một nụ cười, không cần nhìn tôi cũng đoán được nụ cười này quá cứng ngắc lại miễn cưỡng: “Ông chủ Trương, gió mây không chọc anh, anh trời sinh lại chọc gió mây. “Lúc tôi nói lời này, giọng tôi khàn khàn, tôi trăm phương ngàn kế để Tưởng Lan biết tình hình, lại giống giỏ trúc múc nước, cô quá ngu ngốc, nếu cô tùy tiện chặn lại tin tức, ắt hẳn phải lo lắng Trương Thành Nam vì biết tôi tiết lộ bí mật mà có tình cảm, cô không muốn dẫm vào vết xe đổ của Lỗ Mạn, thất bại lớn nhất của Lỗ Mạn là, mặc cho tôi cùng Trương Thành Nam ở tính kế cảm tình lại sinh ra tình cảm thật.
Có thể có sai rồi, cô bí quá hóa liều dùng một nước đi nguy hiểm, năm mươi phần trăm sẽ có khả năng bồi thường toàn bộ, cô cũng không được cái gì.
Anh một tay đút túi quần, vẻ mặt anh lười biếng dựa vào tấm ván, ảnh mắt anh sạch sẽ mà kiên định, anh nói ra mấy chữ lại kiên định dứt khoát "Em đi theo tôi không?” Tôi đè ép lại nhịp tim đang loạn cào cào lại, tôi bình tĩnh nhìn gương mặt không có chút nào đùa cợt của anh ta, tôi vẫn không nhúc nhích.
Từng giây tưng phút trôi qua, giống như nhà sư ở rừng núi trải qua những ngày tháng tịch mịch ngồi tĩnh tâm, ánh mắt uể oải của tôi bỗng chốc tan biến như một bóng đen, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, tôi thở không ra hơi, nuốt cũng không trôi. Mời đọc truyện trên Truyện 88
"Ông chủ Trương, câu này hỏi nhà gái có chút không thích hợp. Cô ấy không làm chủ được, không bằng ông chính mình hỏi tôi đi. “Tổ Tông âm thanh lạnh lùng truyền từ mũi thuyền vào, thật thật giả giả, lung lay, một khắc sau anh bước đi vững chắc đạp lên boong thuyền, anh hất ta tấm rèm đang chập chờn.
"Chuyện đào chân tường này, không ngờ người quân tử như ông chủ Trương cũng sẽ làm a. “Trương Thành Nam không quay đầu, ngay cả một ánh mắt anh cũng keo kiệt không cho, địch ý khắp nơi, cũng không cần ngụy trang cái gì, Tiến Bình liếc Tổ Tông một cái, anh ta khom người tiến lên một bước, anh ta lấy ra một điều xì gà ra hút, năm ngón tay Trương Thành Nam hơi có rút, ngăn cản ở mồi, đầu ngón tay che nửa khuôn mặt anh ta, cũng không che giấu đáy mắt anh ta ý vị cười nhạt, ánh lửa điếu xì gà yếu ớt lại trở nên rõ ràng hơn một ngụm sương xanh bị gió biển thổi bay, nuốt chửng thành đống tro tàn mỏng manh xấu xí.
Anh ta ngậm nghiêm điếu xì gà, ngay lúc có sự rung động, thuyền cũng lão đảo lắc lư, vào lúc độ nghiêng của thuyền lớn nhất, Trương Thành Nam bóng dáng rơi nhanh vào trong biển, anh ta bị màu xanh nước biển từng đợt sóng che lấp, bên môi anh ta cười ngả ngớn: “Kiểm soát trưởng Thẩm, không cần chơi chữ với tôi, đường rộng mở bên cửa sổ, muốn đánh nhau ai cũng không sống được, không đến lúc đó, nói thẳng không kiêng dè cũng có thể chung sống hòa bình. “Ý ông chủ Trương là rất nhanh chúng ta muốn đấu một trận. “Miệng Trương Thành Nam nhả ra khói mù, đầu anh ta ngẩng cao, cổ hiện ra vòng cung thon dài, ngay cả yết hầu ở cổ cũng lộ ra, dù không nói gì cũng thể hiện được sự kiêu căng.
"Kiểm soát trưởng Thẩm, hồi sinh bảy ngày, anh không thực hiện được. “Đầu lưỡi anh ta liếm qua răng cửa, cuốn theo một ít khói “Điều Tử Đông Bắc, lặn lộn, ai cũng có một phần bản lĩnh. “Hồi sinh bảy ngày là đại bác một viên uy lực mười phần, Quan Lập Thành cũng đả cảnh báo Tổ Tông, chuyện cũ của Trương Thành Nam không thể nói tới, chuyện này không chỉ đơn giản là một chiếc tàu hàng, một nhóm phạm pháp vi phạm lệnh cấm hàng hóa đơn giản như vậy, thế lực dính dấp ở sau lưng, đầm nước này cạn hay sâu, tình hình bên trong