Anh ta đưa tay ra lau đi từng chút nước mắt đang chảy trên hai gò má cô: "Cô làm sai, tôi không thể bảo vệ được.
Trần Trang cười trong nước mắt. Cô ta cười giễu cợt hai tiếng, chua xót tận tâm can mà nói: “Anh Nam muốn bảo vệ em, tại sao lại không bảo vệ được?”
Một cô nàng thông minh sẽ không giả ngu. Bởi nếu làm vậy, mức độ bao dung của một người con trai đối với một người con gái sẽ rơi trở về con số không. Vẻ mặt Trương Thành Nam lập tức trầm xuống: “Trần Trang, mấy năm nay tôi không bạc đãi cô, nếu cô đã không nghe lời thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Tiến Bình bàng quang mà nhìn. Chuyện đã đến bước này thì không thể cứu vãn nổi nữa rồi. Nếu tiếp tục gây sức ép thì chỉ có thể biến chút tình cảm còn sót lại trở thành hư không thôi. Vậy nên anh ta xoay người, nhỏ giọng nhắc nhở Trần
Trang: "Cô Trần, chúng ta đi thôi. Tính anh Nam thế nào, cô cũng hiểu. Chuyện gì anh ấy đã xác định rồi thì sẽ không thay đổi.
Anh ta liếc mắt ra hiệu, đám vệ sĩ ở góc tường chỉnh tề nhảy ra, định đưa cô ta ra khỏi cửa. Trần Trang ra sức giằng tay khỏi mấy tên vệ sĩ. Vừa mới thoát ra được, cô ta nghiêm chỉnh quỳ một bên, vô tri vô giác giống như đã mất hết hồn phách.
“Anh Nam, khi em quen anh, Kiều Thành Tứ vẫn còn sống. Lúc đó anh còn chưa đầy hai mươi sáu tuổi, quản lý sáu tuyến phố ở Tây Pha và Nam Xưởng, khí phách hăng hái, kiêu căng phóng khoáng. Người trên đường đều nói, anh nên thoát ra ngoài, tự lập đội ngũ riêng thì dù có mười Kiều Thành Tử cũng không bằng uy mãnh của một Trương Thành Nam. Nhưng chẳng qua bọn họ không rõ, anh đã sớm khống chế những nhân vật trí dũng kiệt xuất ở Đông Bắc này rồi. Em còn nhớ rõ, năm đó anh mặc một chiếc sơ mi màu lam có điểm những đường hoa văn màu trắng, một chiếc ví da màu nâu, đầu đội mũ. Anh đứng sau ngọn đèn, nhìn thoáng qua em lúc đấy đang đi theo Hắc Long. Anh là người xa lạ, khó có thể chạm đến. Lúc đó em nghĩ, người đàn ông này thật chói mắt”
Đôi con người của cô ta dại ra, ngân ngấn lệ, vừa có chút niềm vui, vừa có muôn vàn phiền muộn, chìm đắm trong ký ức xa xôi nào đó, chậm chạp mãi không thoát ra được. "Có lẽ lúc ban đầu, em chính là con mồi mà anh đã chọn, là vũ khí của anh, là tấm chắn làm áo giáp phòng ngự anh dùng để giết địch. Trong mắt anh chưa từng có người phụ nữ nào cả. Lỗ Mạn, Tưởng Lan, em, và cả những người phụ nữ khác mà đến ngay cả tên cũng chưa kịp bị người khác biết đến.”
Miệng cô ta không ngừng run lên, nước mắt lăn dài. “Anh Nam, anh sắc bén và mạnh mẽ như thế, ngoài những cuộc chiến tàn khốc kia, chẳng nhẽ không có lấy một chỗ nào mềm mại sao?”
Cô ta vỗ vỗ lên ngực mình giống như một kẻ điên: “Em vĩnh viễn không thể quên được cái giây phút em nằm lấy con dao anh đưa, tự tay đâm thủng bụng Hắc Long. Người em đầy là máu, nhìn ông ta giãy dụa dữ dội. Ông ta trừng lớn mắt, không thể nào tin chỉ tay vào người em, định đi về phía em để kéo em cùng đồng quy vu tận. Lúc ấy, em đã chém nhát dao thứ hai. Còn anh lại ngồi trong xe nơi đầu ngõ, nhìn chăm chú xem em đã dần dần biến thành người giống anh như thế nào. Anh ngồi xuống trước mặt em, đối diện với ánh đèn đường, dùng chiếc khăn tay lau sạch phần máu bẩn vấy lên gương mặt em. Anh nói “thật tốt”, người phụ nữ anh muốn chính là người không hê lo so."
Những chuyện cũ trong quá khứ ào ào tràn về, Trần Trang che mặt mà khóc: "Em đã từng không tiếc bất kỳ cái giá nào để được xứng đối với anh, muốn anh nhìn đến em, chỉ thuộc về em. Anh Nam, anh biết không, những người phụ nữ từng yêu anh, là những người mất đi năng lực để yêu thương người khác.”
Cô ta vùi mặt vào hai lòng bàn tay, hết khóc lại cười, giống như một tín đồ đã không còn đường quay lại nữa rồi. Đập nát toàn bộ tín ngưỡng chỉ vì trăm họ lầm than đã định trước là phải lang thang, khốn cùng.
Tiến Bình không chịu được mà nhắm mắt lại. Anh ta giấu đi vẻ mặt của mình, phất tay. Đám vệ sĩ hai bên trái phải nhanh chóng đỡ cô ta đứng lên, đáng lý cần ba bước thì giờ mới hai bước đã ra khỏi ghế.
Trần Trang tuyệt vọng, trước lúc sắp đi khuất, gót chân cô ta ôm lấy cánh cửa, dáng vẻ vô cùng dữ tợn mà lắc lắc cổ, gân xanh lần lượt hiện lên dường như muốn thoát hết cả ra ngoài: “Anh Nam, có thể thay em tìm một chén canh Mạnh Bà được chứ? Quên hết đời này, kiếp sau em thà làm súc sinh cũng không muốn gặp gỡ anh.”
Cô ta cất tiếng cười to, âm sắc khàn khàn bén nhọn rót vào lỗ tại người ta, khiến da đầu phải run lên. Sắc mặt Trương Thành Nam lạnh nhạt, tàn khốc, đôi môi mỏng phun ra hai chữ: đưa đi.
Rõ ràng lúc này Trần Trang đột nhiên suy sụp hắn, quấy nhiều khiến phố Hoàng này núi lở đất rung, chỉ mấy phút đồng hồ đã ồn ào, huyên náo, hư hư thật thật, không thể nào phân biệt nổi thị phi đúng sai nữa rồi.
Ở Thanh Tân, trong bóng tối của ba tỉnh miền Đông Bắc, cô gái giống như một phiến lá, cành cây và bùn đất, chẳng ai đoán ra kết cục thuộc về mình như thế nào.
Hoạt động của Trương Thành Nam và Vương Lầm được tiến hành trong bóng tối, mượn danh nghĩa của Trần Trang. Cô ta làm lá chắn và cũng là cây súng làm nhiều loạn các tại mắt khác, vậy mà bản thân cô ta lại chẳng biết gì về kế hoạch cả. Thậm chí cô ta còn tự cho rằng mình là quân cờ quan trọng, vì thế tận sức, tận lực, đánh cược tính mạnh của mình. Cô ta những tưởng như vậy đã có được lợi thế để mình đứng vững gót chân ở đây. Nào ngờ trong mắt giới chính nghĩa, cô đã trở thành lá chắn trên con đường phá vây của Trương Thành Nam, Bạch Điền đánh cược với rất nhiều cảnh sát vây công, thế mà lại chỉ có thể vây công một cái xác không.
Mục đích của anh ta, lại vừa khéo như thế.
Cổ Nhuận Lương triệu tập ba chiếc xe tải, vận chuyển ba trăm hòm tôn, tám chín phần chính là phế phẩm trong kế điệu hổ ly sơn của Trương Thành Nam, vốn dĩ thần không biết, quỷ không hay, hai bên cùng hành động. Nhưng Quan Lập Thành chặn ngang một đạo đã đảo lộn hết cả lên, khiến hai bên đành phải xung đột vũ trang, quay súng chĩa vào quân mình, đưa Vương Lãm ra ánh sáng.
Nếu Vương Lẫm vẫn là đồng minh trong bóng tối, vậy thì tương lai còn dài, Tổ Tông chắc chắn sẽ lộn nhào.
Quan Lập Thành khôn khéo độc ác, tôi không nghi ngờ dù chỉ một chút. Quan Lập Thành núp phía sau hậu trường, nhìn có vẻ tay chẳng dính bùn. Nhưng thực tế ở nơi sâu nhất trong vòng xoáy đục ngầu này, anh ta lại là người khuấy đảo gió mây. Vậy mà anh ta thật sự không hay biết gì, vẫn làm hỏng một chiêu của Tổ Tông. Tôi không chắc lắm, Trương Thành Nam diễn kịch đạt đến mức vừa xoay người thì thế trận đã rõ như ban ngày.
Trần Trang và Cổ Nhuận Lương ngay từ đầu đã bị anh ta thu phục để làm vật hi sinh cho ván cờ phục hưng số 7 rồi. Tung hô anh ta càng cao, tặng cho anh ta càng nhiều quân bài chưa lật, đánh không biết bao nhiêu trận, thổi rữa tới mức không thể bù lại nổi nữa rồi.
Trương Thành Nam ra lệnh, Tiến Bình cũng đi
ra ngoài.
Tiến Bình không tình nguyện lắm. Anh ta nói cô gái này quỷ kế đa đoan, anh Nam nhất định phải đề phòng cô ta.
Trương Thành Nam không lên tiếng, Tiến Bình cầm lấy khẩu súng còn gác bên bàn trà, một cánh cổng rung lên.
Gian phòng trống tán loạn, tĩnh lặng một cách quỷ dị. Tôi bị ám ảnh đứng đơ ra ở cách bàn rượu nửa thước, ám ảnh là bóng dáng đi ra xiêu vẹo của anh ta.
Tôi thoải mái ư? Vui sướng ư?
Dường như tôi được ông trời chiếu cổ, kế
hoạch và thực thi lúc nào cũng bách phát bách
trúng.
Nhưng tôi thừa nhận, Trình Bảo Ái tôi không có lương tâm.
Lạm sát kẻ vô tội, đổi trắng thay đen, đứng trước mặt đàn ông thì thùy mị dịu dàng vạn người mê, còn trước mặt phụ nữ thì tất sẽ lộ nguyên hình.
Cho dù các cô gái ấy có tội thì cũng sẽ gặp báo ứng theo lẽ thường thôi. Tôi có quyền trước đoạt mạng sống của vô số phụ nữ rồi.
Vốn dĩ tôi đã mất cảm giác coi trọng vật chất
tư lâu.
Nhưng không ngờ tôi đã sụp đổ. Khi tôi tìm tòi thêm về những điều Trương Thành Nam che giấu không muốn người khác biết thì lại thấy anh ta là người vô tình, thích giết chóc.
Anh ta lười biếng dựa vào chiếc sofa da thật, hung ác hút thuốc lá. Xuyên qua lớp khói thuốc mờ ảo, ánh mắt anh ta sắc bén như dao đâm vào da thịt tôi: “Bà chủ Quan, thật có bản lĩnh. Tiết mục đập nồi dìm thuyền, so với tôi, em chơi còn phấn khích hơn ấy nhỉ.
Dường như có điều gì suy nghĩ, anh ta híp mắt lại: “Em không còn là người hai năm trước, bị tôi cầm súng mà ngắm, bộ dạng ngồi ở đầu ngõ Tuyết Pha cầu xin tôi tha cho em nữa rồi.”
Anh ta nhếch khóe môi, ngữ khí vừa thú vị, lại có chút buồn cười: "Em bây giờ, không có lúc nào là không tính kế muốn lấy mạng của tôi.”
Cổ họng tôi khàn khàn: “Như nhau cả thôi. Lòng lang của ông chủ Trương, chính là xứng với dạ sói của tôi.”
Anh ta nhả khói về phía tôi: “Đối với đám phụ nữ, trước nay tôi đều không có lòng gì.
Anh ta dừng lại một chút: “Bà chủ Quan là người phụ nữ duy nhất lấy đi trái tim của tôi, mà tôi lại chưa lấy về.
"Người vô tâm thì lấy đâu ra trái tim.
Trương Thành Nam không nói được lời nào nữa, máu thịt ở ngón tay bóp tắt điều thuốc đang cháy, tại thành hình vết sẹo tròn to màu xám cùng với mùi khét tỏa ra khiến anh ta bất giác đau đớn, bất giác nóng lên, nhưng mặt mày lại chẳng hề thay đổi
Tôi hít sâu một hơi: chủ Trương muốn, tôi bất cứ lúc nào cũng
Tôi giản lược lời nói câu này, xoay người đi về phía cửa nhà. Không biết nghĩ tới cái gì mà lồng ngực cứ như nghẹn lại, tra tấn đến khó mà nhịn được. Tôi vội vàng dừng lại, nhìn những chiếc đèn trắng đang tỏa sáng ở hành lang, hai tay không khỏi chặt, móng tay hắn vào lòng bàn tay, bỗng siết lại: “Trương Thành nam, anh âm hiểm, miệng đầy lời dối trá như vậy, sao tôi có thể yêu anh
Tôi nằm lấy cánh cửa, khoảnh khắc mở cửa ra, anh ta ở phía sau nói: “Em rời đi, tất cả những nghi ngờ, tôi không giấu giếm chút gì. Có những lời, hẳn là cô Trình cũng nên cho tôi một đáp án.
Trước đây anh ta không gọi tôi là bà chủ Quân, mà khi mới quen, anh ta thường gọi tôi là cô Trình, với tiếng nói dịu dàng của người đàn ông.
“Anh ta có đối xử với tốt với em không? Những gì tôi không thể trao cho em, anh ta có thể
Tôi nói: “Đúng, ông chủ Trương gọi tôi một tiếng bà chủ Quan, còn anh ta thì chưa, anh không cần nghi ngờ."
Anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Em hỏi anh, từng có một chút xíu nào tình ý hay không, vậy em thì yêu ư?"
Toàn thân tôi không ngừng run rẩy, nếu là sớm một chút, chỉ một chút thôi thì chính bản thân mình cũng không rõ ràng lắm. Tôi là một tia sáng hủy trời diệt đất trong những năm tháng không có thiên lý của Trương
Thành Nam.
Thế gian không có ai là không yêu mặt trời, không thèm muốn sự ấm áp.
Chỉ có anh là không.
Đêm đen là tấm màn bảo vệ của anh, là lưỡi đạo sắc bén, là thể xác giúp anh tồn tại.
Trong khoảnh khắc khi tôi chiếu ánh sáng xuống, đã vô tình cắm xuyên cổ họng anh.
Khiến anh vô tình bị bỏng.
Còn Trương Thành Nam là cuộc sống hoảng loạn mà an ổn, là một chậu lửa đáp xuống giữa tôi và Tổ Tông, khiến chúng tôi tan thành mây khói.
Đáng lẽ tôi nên hận anh ta.
Tôi cũng luôn làm như vậy.
Ở cảng Thanh Tân, Quan Lập Thành liên kết với Tổ Tông, bọc đánh bến tàu phía Tây của anh, một cái dùi đặt giữa ấn đường của tôi.
Sự đau đớn này không thua gì sức uy hiếp trên cổ họng anh.
Tôi vô cùng may mắn, người sống sót sau tai nạn là tôi, chứ không phải anh.
Hình dáng bàn chân đạp trên sản có một giây phút hơi ngừng lại, Trương Thành Nam lên tiếng với ý cười bên trong: "Vậy huề nhau.”
Ba chữ này đánh xuyên vào lục phủ ngũ tạng của tôi, tôi lảo đảo nhanh chóng rời khỏi gian phòng này, xoay tay đóng cửa lại. Thân thể giật giật vài cái, run lên như có một ống tiêm thật lớn đang rút đi máu và nước trong người tôi.
Tôi sống chết dựa vào vách tường, lau mặt khuôn mặt ướt đẫm, trời đã đổ mưa rồi.
Trước mặt tôi biến ra ảo ảnh khiến tôi chếnh choáng, loàng bàn tay tôi cầm sẵn trái tim, cảm nhận được nhịp đập của nó. Không ngờ Trương Thành Nam cũng có lúc suy sụp tinh thần vớ vẩn như vậy.
Anh ta hỏi tôi yêu ư?
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Cười, cười.
Vậy mà sao lại khóc chứ?
Tôi thấy anh ta như kẻ ngốc, đồng hồ cát chảy hết rồi, mà chết cũng muốn nằm lấy không chịu buông.
Như khi tôi lựa chọn cuộc sống của bà chủ Quan, lúc đó bị tráng và quật cường chẳng hề có ý nghĩa gì nữa.
Tôi đi ra giữa biển người chưa tản đi hết, dưới con mắt chăm chú của các cô, nghênh ngang mà đi. Tôi không nhớ rằng mình đã về vùng ngoại ô phía Nam như thế nào nữa, khi mở cửa vào nhà, phòng khách to như vậy nên đương nhiên có tiếng vang, Quan Lập Thành đứng trước tủ rượu, hết sức chuyên chủ chọn loại rượu đỏ anh ta muốn uống. Tôi cố ý thực hiện động tác rất nhẹ, nhưng vẫn bị anh ta phát hiện. Lưng quay lại với tôi, lấy ra một chai rượu hình như cái trùy, khắc đầy tiếng nước ngoài rồi hỏi: “Đi đâu thế?"
Từ lâu tôi đã luyện đến mức nói dối mà mặt chẳng hề đổi sắc: “Cuối tuần bạn tôi kết hôn, đặt trước quán bar rồi.”
Anh ta cười như không, đang nói bóng nói gió bà chủ Quan gì đó, nhắc nhớ tôi phải học nghi thức, đúng không?
Tôi thay giày, cởi áo khoác ra, đánh giá anh ta:
“Anh Quan thật ngốc, phụ nữ coi trọng nghi lễ như
thế, cần gì phải chờ cánh đàn ông mở miệng, nếu là ăn mày thì cũng vậy thôi. Anh ta hỏi lại vậy ư: “Trương Thành Nam cũng tài năng thật, chỉ gặp mặt một lần mà bà chủ
Quan đã ngộ ra không ít.
Tôi cố gắng cười - nét quyến rũ treo trên đuôi
måt.
Anh ta vén tấm rèm bằng vải nhung sa lên, buộc lại: Có lúc tôi cũng tò mò, không biết trái tim bà chủ Quan rốt cuộc là cứng hay mềm. Cô bài trừ đối nghịch, rõ ràng vô cùng hoạt bát, nhưng cũng không phải người nhân từ nương tay. Vậy mà đối mặt với chuyện cũ lại mông lung vô định. Tôi hi vọng cô chuẩn bị sẵn sàng, đời người chính là không ngừng mất đi, vắt kiệt đến tận lúc tóc trắng xóa.
Tôi chậm rãi cười: "Anh Quan từng mất đi rồi
sao?"
“Đương nhiên.
Anh ta quay trở lại tủ rượu: “Thứ tôi mất đi chính là sự vui thích, tự do, là sự phóng khoáng không hề cố kị vốn có."
Anh ta quay lại nhìn tôi: “Đáng tiếc không?”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhưng phát hiện không tìm thấy từ nào thích hợp để trả lời. Tay anh ta vươn ra, bày một bàn cờ vua. anh ta nhặt lên một quân đỏ, đánh qua sông.
“Mới đầu, người không thu hút này chính là tôi, bình thường không nơi nương tựa, chỉ dựa vào những trận đánh ác liệt." Anh ta ăn quân pháo đen, đẩy quân mình vào kẽ hở: “Sau đó tôi đổi đi tấm thân đầy thương tích của mình, khoác lên tấm áo chiến. Anh ta liên tiếp ăn quân xe, mã, tượng của đối phương, nằm thẳng vào tướng đen trong cung. “Vượt mọi chông gai trên đường mà vẫn chưa ngồi vững ở vị trí này, vì sao lại muốn bỏ qua?”
Tiếng cười trầm thấp của Quan Lập Thành vang lên, anh ta rót đầy hai cốc rượu: "Bà chủ Quan uống một chén chứ?"
Lúc này tôi đã mệt mỏi tới mức nói không nên lời, giống như đã phải trèo đèo lội suối, xông pha mấy nghìn dặm đường vậy. Tôi nói với anh ta rằng muốn lên tầng nghỉ ngơi, dặn anh ta sau khi xong việc thì cũng sớm mà đi ngủ.
Lên đến tầng hai, ở chỗ chiếu nghỉ, tôi cúi đầu nhìn Quan Lập Thành tự rót rượu uống một mình mà nói: “Anh Quan, một ngày nào đó anh cũng sẽ giống như Hạo Hiên, lún sâu trong bùn lầy ư?"
Từ góc độ của tôi thì chỉ nhìn thấy đỉnh đầu anh ta mà thôi. Anh ta không trả lời, trong giây phút yên tĩnh ít ỏi, chỉ có tiếng chén rượu va chạm với đá cẩm thạch vang vọng quanh đây.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, tắm rửa xong, tôi với qua ngọn đèn đầu giường chưa được bật, hướng về phía cửa sổ, lấy khăn mặt lau đầu. Xuyên qua tấm kính, ở phòng sách bên cạnh dường như có một người đang không ngừng nói chuyện. Một giọng nói đàn ông hơi tang thương của Quan Lập vọng ra: “Thẩm Hạo Hiên tạm thời bị cách chức để điều tra rồi. Ngay mai đại hội tỉnh ủy, anh ta tự làm báo cáo công tác kiểm điểm.
Đối con người của tôi co lại, giật mình một