**********
Quan Lập Thành gạt gạt nước trà, lá trà nhỏ bị đẩy ra bên mép, anh ta cụp mắt nhấp một ngụm: “Bà Thẩm?” “Bà ba nhà tôi.” Quản gia nói, lại cảm thấy không ổn, nói thêm: “Thư ký Thẩm nhớ nhung người quá cố. Nhiều năm không lấy thêm vợ, anh ta sẽ luôn đồng hành.
Quang Lập Thành cảm xúc ngổn ngang, thở dài: “Thư ký Thẩm có tình cảm sâu đậm, Phong Nguyệt không giữ nợ, mới để ông ấy lập nên thành tích xuất sắc trong con đường làm quan này Chín phần mỉa mai, một phần khách sáo, Thẩm
Quốc Minh không phải nghe không hiểu, vẻ mặt vẫn duy trì vô cảm rót đầy chén trà thứ hai: “Mời bà Quan và mợ Quan cùng đi.”
Tôi khẽ gật đầu theo quản gia ra khỏi phòng khách, đi thẳng đến rạp hát. Tôi đi tuần tra xung quanh đảm bảo không có ai theo dõi rồi thấp giọng hỏi quản gia: “Thư ký Thẩm thích xông hương sao?”Quản gia bước đi đều đều, rất nhân nhượng với tôi: “Sao Bà Quan lại nhắc tới chuyện này?”
Tôi vén sợi tóc bị rơi xuống lên đỉnh đầu, cố gắng để cho mình không có kẽ hở: “Tôi ngửi thấy mùi hương thật dễ chịu ở trong phòng khách, mua nó ở đâu vậy?” “Vùng Chiết Giang, Vân Nam trồng rất nhiều mồi hương.” Tôi liếc mắt nhìn một cái, quản gia giật mình vô trán: “Trí nhớ tôi thật không tốt. Là bà ba. Bà ấy thường đi Thái Lan bói toán, nhân tiên mang một ít hương về. Phụ nữ rất thích xông hương. Thư ký Thẩm ở tuổi này rồi, sao có thể thích được chứ."
Câu trả lời của người quản gia đầy sơ hở. Rõ ràng là Thẩm Quốc Minh không thể ngờ được rằng tôi sẽ tiếp cận ông ta qua những người thân cận nhất với ông ta. Ông ta vẫn chắc chắn rằng với tính tình của tôi thì tôi sẽ lén điều tra, tìm hiểu mọi chuyện từng chút một, điều đó có nghĩa là người tôi có thể tìm tới chỉ có thể là Mễ Loan, người nắm giữ mạng lưới giao tiếp rộng lớn với đủ loại người.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ kinh khủng. Cách đây vài tháng chỗ dựa của Mễ Loan đã mất đi, và cô ta vẫn như cũ có thể hô mưa gọi gió muốn gì được nấy. Dù là quan chức cấp cao hay doanh nhân giàu có nổi tiếng, họ hết thảy đều vì nàng mua vui. Đông bắc nơi ngọa hổ tàng long như thế này, cô ta lấy cái gì để thu hút họ.
Tôi sớm phát hiện cô ta rất khác Phàn Cao Chi, thân phận của đối phương tương đối khó nói, cô tađang cố tình che dấu. Toàn cục phía sau trò chơi này, Gia Cát Lượng đưa tôi một quân cờ với năm phần sức mạnh, lợi dụng tay tôi để đối phó với kẻ nguy hiểm nhất của ba tỉnh miền đông bắc. Nếu ông ta cho tôi thêm một số người có thực lực nữa thì chắc phải mạnh hơn tám lần
Suy đoán này khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Giả xử chỗ dựa mới của Mễ Lan là Thẩm Quốc Minh. Cô ta cùng tôi sẽ trở thành kẻ thù. Đâu chỉ là kẻ thù, không chừng ngày nào đó cô ta ám hại tôi, khiến tôi lật thuyền trong mương. Đến lúc đó tôi sẽ để cô ta với tôi người chết kẻ sống.
Bí ẩn về Aaffron cuối cùng cũng hé lộ được một phần sự việc, kẻ giết người hơn phân nửa là Thẩm Quốc Minh, nhưng tại sao trên quần áo của Trần Trang cũng có mùi hương này?
Quản gia dẫn tôi đi ngang qua một cánh cổng hình vòm tròn bằng đá. Càng đi sâu vào trong, tiếng cồng chiêng và trống càng thêm rõ ràng và chói tai, khiến nỗi lòng ngổn ngang của tôi bị chấn động.
Này nhà hát có chút cổ xưa, giống như chênh vênh ở một miệng giếng, màu xanh xám điều, cực kỳ hiu quạnh vào đông, hai mặt núi vây quanh, một bên là lối đi yên tĩnh, một mặt bàn ghế ngọc đẹp, nhìn thấy như bốn lăng bát giác, phá lệ khí phái, gốc mận ở chân tường mọc xum xuê hơn những cây trong sân, từng chùm sáng rực rỡ lưu chuyển trong không khí nhùn thoải mái rất nhiều.
Sân khấu cao nửa thước, rộng bảy thước, đặt trước một khối ngọc cốt lớn, chạm khắc tinh xảo,khung xương được khảm một bức bình phong màu trắng sữa, giống như một chiếc gương, phản chiếu một nhóm nữ nhân và bảo mẫu.
Ở giữa là vợ ba của Thẩm Quốc Minh, nói trắng ra là con vợ hai cũng không phải con cả, nhưng cái thai còn đó chưa có chết thì làm gì tới lượt cô ta ở đây khoe khoang. Bà ta đứng xoay lưng lại với tôi nói chuyện với một người phụ nữ, người phụ nữ đó nhìn thấy tôi trước không nhanh không chậm nhắc nhở bà Quan tới, bà ba liền xoay người sang một bên đưa tay đầy vui vẻ vẫy gọi tôi. Cô ta mỉm cười thân thiện là cho người khác có cảm giác đã quen biết từ lâu. “Nghe nói bà Quan trẻ tuổi xinh đẹp, quả nhiên lời đồn là thật.” Cô ấy nắm tay tôi: “Phong thái của bà Quan quả thật khiến người người say mê. “Ở trước mặt bà Thẩm tôi làm sao có thể gánh nổi phong thái đó chứ."
Cô ra hiệu cho tôi ngồi xuống, bảo mẫu bưng ra một ít hoa quả, bánh kẹo và trà. Cô ngắt một quả thanh mai, không vội ăn, ngắm nhìn nó một hồi: “Tuổi trẻ thật tốt sao? Đàn ông trong thiên hạ không phải đều thích những cô gái trẻ sao? Quan tham mưu trưởng không phải cũng không màng danh lợi, không mê nữ sắc, cũng không phải đều quỳ gối dưới váy của bà Quan đây sao.
Một bà chủ trung niên ngồi đối diện nói: “Tham mưu trưởng Quan không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là làm người kinh sợ. Nhưng người phụ nữ mà anh ta ôm vào lòng lại là một người nổi danh Đông Bắc”Bà ba hỏi nổi danh là thế nào?
Bà chủ che miệng cười nhạo. "Không ai biết được.
Họ cùng nhau cười. Tôi không khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo. Mắt nhìn sân khấu chập chờn trước mặt: “Thư ký Thẩm còn được mọi người biết đến là vị tha, liêm khiết và siêng năng. Vậy anh ấy đã vượt qua được ải mỹ nhân chưa? Lập thành thật sự theo không kip." “Bà Quan đang chất vấn thư ký Thẩm sao?"
Tôi nâng má nhướng mi nhìn sang, bà chủ kiêu ngạo lắc đầu: “Tôi không sợ bóng ma, quang minh lỗi lạc sợ gì chất vấn. Bà ba trêu đùa Lập Thành, tôi không để trong lòng. Biết anh ấy ngay thẳng, có thể đi theo ánh sáng sai lệch không?”
Tôi cười to hơn họ. Bà ba là người đã từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này. Chắc hẳn bà ấy đã nghe qua quá khứ miệng lưỡi văn vở của tôi. Không có chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không công khai đối đầu với tôi. Phụ nữ tụ tập không tránh khỏi khói sương mù mịt. Đàn ông còn bằng mặt không bằng lòng với nhau huống chi là mình. Sao có thể tốt hơn chứ?
Bà bưng lấy một bình nước nóng hầm hập để ủ ấm tay: “Vừa hát đến xuất nào rồi?”
Bảo mẫu bên cạnh nói: “Dương Ngọc Hoàn cởi giày trước điện Bà ba chậc lưỡi. “Lý Bạch là một kẻ kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng, hắn chỉ là cận thần màđể thần phi trước mặt Hoàng đế cởi giày ngâm thơ. Thật là thiếu tôn trọng. Thật may hắn là văn thần, không phải là võ thần trong tay nắm binh quyền, không thể dấy binh tạo phản vì hồng nhan. Nếu không hắn đáng bị giết ngàn lần cũng không đủ.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Về sau ai có thể biết được? Trên dưới tốt như vậy, đừng có mạng làm khổ, không mạng được hưởng, đem tất cả đạo hạnh quăng hết vào.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ ăn một ít điểm tâm, sắc mặt không hề thay đổi. Yên lặng ăn nửa dĩa nhỏ nhưng nuốt không trôi. Tôi vừa lau miệng vừa chống trå: “Bà Thẩm yêu kịch, là một người phụ nữ mang trong lòng lề lối.”
Bà ấy nói việc Quốc Minh coi trọng tôi là điều đương nhiên. “Thật đúng dịp tôi và bà Thẩm lần đầu gặp mặt, chúng tôi rất khó gặp được nhau. Hoá ra thật có duyên, tôi cũng thích xem kịch.
Bà úp ngược bình nước nóng đem hình chim phượng dưới đáy hướng lên trên: “Bà Quan thích xem kịch gì?” “Nam Tống Nhạc Phi Mãn Giang Hồng.
Tôi tỏ vẻ sắc sảo và cố gắng nhai lời, vì sợ rằng không ai trong số họ có thể lỡ lời, sẽ không thể thắng nổi cơn thịnh nộ. "Kẻ phản bội đầu tiên của triều đại Nam Tống, Tân Cổi, ông ta có quyền lực trong suốtcuộc đời của mình. Quyền lực ở trong tay, vợ lẽ thuộc nhóm, được thiên hạ giao quyền, có tiền còn không biết xấu hổ, muốn truyền miệng đừng để người khác nói hắn là Kẻ phản bội. Ông ta có phải cho rằng dân chúng là kẻ ngu ngốc và mù lòa không? Tiền bạc không thể biện minh cho tiền bạc, chẳng hạn như sử gia. Tội ác và tất cả những điều tồi tệ của ông ta đều được ghi lại rõ ràng. Tốt và xấu, con cháu tự do bình luận, Nhạc Phi trung thành, hiếu thảo, lỡ như bị hắn đè bẹp thì sao? Tần Cối còn không giữ được cả tấm thân"
Bà ba tái mặt, nắm lấy khăn trải bàn ngồi xổm xuống, mu bàn tay dùng lực quá mạnh mà nổi gân xanh, tôi mặc kệ, chớp mắt vô tội: “Ôi, thế sự vô thường, hôm nay phách lối, ngày mai phục mộ, thiên đạo luân hồi. Làm sao sức người có thể thay đổi được.”
Quản gia nhìn thấy bầu không khí không thể khống chế, đã kịp thời dừng lại, chiêng trống vang lên, phá vỡ cứng đờ, mành tre bên trái sân khẩu được kéo lên, một người mặc trang phục màu xanh bước ra cất cao giọng xướng lên một hí khúc có ý nghĩa. Hóa trang xinh đẹp, mới hai mươi tuổi đầu mà đứng đó đã xinh đẹp còn mỹ lệ không gì sánh được.
Có một câu nói tránh như thế này, một cô gái của Đoàn Văn công, công nghiệp tỉnh là gái điểm của một quan chức cấp cao, nhiều chiêu trò, eo rắn nước, giọng chim vàng anh, dụ hổ theo lừa.
Thẩm Quốc Minh đã đạt đến vị trí này, nhàn rỗi không phải là hưởng thụ sao? Hai cô vợ của anh ta,người nào không phải xuất thân từ đoàn văn công?”
Bà nhếch mép, cong môi nói: "Màn kịch hôm nay, tôi gọi cô ấy đến sao?”
Trên trán quản gia khẽ đổ mồ hội: "Bà không có gọi.”
Bà ba sắc mặt trầm xuống: “Đúng vậy, cô ta làm sao vào cổng nhà được.”
Quản gia cúi đầu, bà ba mắng: “Nói!” "Là cô ấy đã yêu cầu.
Cuộc trò chuyện ngày càng trở nên gượng gạo.
Những bà vợ giàu có thì lém lỉnh, nháy mắt với nhau rồi im lặng. Bà ba không báo trước lật ngã bàn trà, những người trên sân khấu cũng dừng lại, không biết chuyện gì đang xảy ra, giễu cợt chỉ vào Thanh Y đứng đầu: “Hoàng hậu nương nương tưởng nhớ Lý Vị Ương, lưu luyến kịch tình, ngữ khí cũng hay. Cô dáng người mảnh khảnh, nếu là cô ta cảm thấy thương tâm. Ca hát mệt mỏi, uống một tách trà ấm cổ họng đi.”
Thanh Y nhìn quản gia theo bản năng, quản gia tránh tầm mắt cô. Anh không thể bảo vệ mình vì không có khả năng. Làm sao có thể quan tâm đến cô.
Bà ba thì hả hệ ngồi xuống, tôi pha trà, không uống sao?
Thanh Y không thể làm gì được, khép tay áo bước xuống bậc thềm đến gần bà ba cầm cốc trà đổ lên đầu. Trà nóng làm Thanh Y ôm mặt khóc, mất thăng bằng ngã dưới chân bàn.
Bà ba không nói lời nào đạp cô ba cái hung ác, dùng sức đạp lên làn da mỏng manh non nớt trênmặt và cổ của cô. Thanh Y không chịu đựng được, máu chảy ra ồ ạt. "Ai cho cô lá gan dám tiến vào đại sảnh dụ dỗ Quốc Minh? Cô cho rằng tôi đã chết sao? Hay cho rằng tôi không có tư cách, dám cùng tôi tranh đoạt?”
Bà ta túm lấy tóc của Thanh Ý, kéo hết tóc giả trên đầu xuống, hét lên: “Quản gia, lấy công chuộc tội, lặng lẽ đuổi cô ấy đi. Quốc Minh có hỏi thì nói rằng cô ấy chọc giận sĩ quan trong quân đội đã bị đuổi đi.”
Bà ba hung dữ nhìn quản gia chăm chẳm: “Nếu anh dám lỡ lời thì đừng trách.”
Quản gia lau mồ hôi, vẫy tay gọi hai cô gái lôi Thanh Y đang khóc thảm ra khỏi cửa. Những vết máu còn sót lại trên phiến đá xanh đã bị gió thổi bay. Một vũng đỏ tươi thật kinh khủng, mùi buồn nôn thoang thoảng khắp nơi. Bà ba bực bội phẩy tay trên mũi gào thét kêu bảo mẫu nhanh chóng dọn dẹp. Bình nước nóng để lâu đã nguội, bà ném lên mặt đất: “Tất cả sự nồng nhiệt của cô ta đã bị mất đi bởi những chiếc móng vuốt.”
Bà tức giận hét lên: “Cậu ấm nhà chúng tôi không thể bò xuống giường của phụ nữ được sao? Tôi đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi!”
Người đối diện đưa chén trà nóng cho bà, nịnh nọt nói: “Lo lắng cái gì, thư ký Thẩm đều tuỳ theo anh ta, vị trí này bà khó thực hiện được." “Bà nghĩ tôi vui sao? Quốc Minh không muốn ra mặt, ai mà biết được anh ta đã mắc sai lầm ở đâu? Biết con trai không muốn về, lại đẩy tôi đi làm kẻ độc ác. Mẹ kế xấu xa, anh ấy coi trọng tôi sao?”“Buông không buông được, cô cũng là anh ấy. Người phụ nữ nói nửa chừng rồi đột ngột dừng lại. Bà nhìn chằm chằm vào bậc đá bên ngoài hàng rào với sự rung cảm quyến rũ, nhếch mép cười: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Không giúp gì được ngoài việc lẩm bẩm.”
Câu này làm tôi giật mạnh sống lưng, cảm giác ớn lạnh đến da đầu, chạy loạn xạ khiến tôi choáng vảng.
Bà ba nhìn quanh, vỗ tay hai cái: “Hạo Hiên đến sảnh trước thăm cha chưa?”
Im lặng một hồi, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt của người bà ba có chút tê dại: "xoạch” một tiếng giòn giã, dường như ảnh lên điều gì đó, Tổ tông chậm rãi hỏi: "Bà tìm tôi có việc gì?”
Nghịch hoàng hôn sắp tàn và sương mù, anh đút một tay vào túi quần, tựa vào khung cửa hút thuốc, tôi theo anh suốt hai năm, nhớ tất cả công danh của anh, khinh bỉ tất cả sự kiêu ngạo, ngông cuồng không thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự khinh bỉ đến tận xương tủy.
Bà ba không ngờ anh ta còn chẳng thèm chào hỏi chứ đừng nói đến mặt mũi, dù sao cũng là mẹ kế con chồng, trên khuôn mặt có nét xuân sắc, biểu tượng nụ cười quyến rũ mê hoặc đàn ông, bà sững sờ, tìm kiếm. Có gì đó không ổn, còn cọ rửa khay một cách bừa bãi, sờ lên nắp cốc đã bôi trơn, cô nảy ra ý tưởng: "Long Tỉnh và Biluochun do thuộc hạ của cha anh phải tới, nghe nói năm ngoái quê anh ấy hải vào vụ thu hoạch, con có nếm thử không?"Lão tổ không vạch trần lời nói dối của bà, cười hỏi đúng không?
Bà ba nói phải và giữ nó đặc biệt cho anh. Nếu mọi việc suôn sẻ, hãy mang một ít từ nhà đi.
Sân khấu cực lớn im lặng, tất cả mọi người trở nên ngẩn người, cực kỳ trống rỗng, yên tĩnh kỳ quái, Tổ tông bước chân chậm rãi tới gần tôi, hoàng hôn duyên dáng cố định thành hình hạt, lơ lửng ở độ cao thấp, náo nhiệt, dường như tôi không thể rút lui. Sau đầu tôi là lồng ngực rộng và rắn chắc của Tổ tông tôi. Tôi cảm thấy tại mình bị bao quanh bởi hơi thở thiếu đốt, trái tim tôi đột nhiên mất nửa nhịp, những ngón tay tôi vô thức nắm chặt chiếc váy đang trải ra trên chiếc ghế gỗ. "Tôi đến đây để nếm thử hả?"
Hơi nóng từ đôi môi mỏng của anh làm cho tôi đóng một lớp gai ốc, lá chắn mặt trời lặn chìm vào chân trời, cũng cản ánh đèn treo trên mái hiên, bà ba không nhìn thấy thật, liền điều chỉnh lại vị trí của mình. Tổ tông đứng thẳng trở lại, anh rời xa tôi nhưng rõ ràng môi hắn chạm vào tai tôi, thân thể tôi bỗng nhiên run lên, không biết có phải là ảo giác của tôi không, anh nhếch mép che miệng. Bàn hoa phản chiếu đường nét mơ hồ được vẽ ra của hắn, chén trà không có đậy nắp, mặt của anh cũng phản chiếu ở trên mặt nước, rung chuyển, gợn sóng khắp nơi, giống như một bức tranh bị vỡ.
Đôi lông mày của anh trông như luôn trêu chọc phụ nữ.
Như thể nó là hình dáng ban đầu, lại trở nên hoàn