"Quyết định lúc nào."Truyện được cập nhật liên tục trên truyện 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nửa tiếng trước."
Tổ Tông nghe liền cắn chặt răng hàm: "Coi như anh ta gan."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai Sói cũng không ngờ tới: “Khốn thật, không ngờ Trương Thành Nam lại gian xảo như vậy, một đống hàng lớn như vậy, giấu cho kĩ vào, giờ nói ra liền ra ngay được."
Tổ Tông nói anh ta căn bản không giấu, anh ta dưới mí mắt của cảnh sát chơi ra trò rồi lặng lẽ chuồn mất, anh ta không những muốn làm nên chuyện mà còn phải làm thật đẹp mắt nữa kìa.
Trên đường tới ba tỉnh miền Đông Bắc, Hỗn Trạch có mười mấy vạn người, không ai điên cuồng được hơn Trương Thành Nam, Dương Cao Tuấn và Kiều Tứ đều không bằng tay chân của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai Sói nói: “Buổi tối anh đưa cảnh sát đến bến đò đột kích đi, mười va li đựng băng độc sắp xuất bến rồi, hơn nữa quả thực bên trong đúng là có một nhóm hàng, xem ra lúc đó anh ta kiên trì giành với anh tới cùng, nếu anh mở va li ra, anh ta cũng gặp nguy”
Tổ Tông không giữ được Trương Thành Nam, không phải là không đủ sức, mà là anh ta cũng không phải người tốt gì, chốn quan trường bên ngoài thì trong sạch nhưng bên trong thì thiếu gì chiêu trò lén lút làm trong bóng tối, mà thân phận khác của anh cũng chỉ Trương Thành Nam nắm rõ, nếu anh ta có thể nắm được điểm yếu của Tổ Tông, nhất định sẽ truyền ra ngoài, tới lúc đó Tổ Tông sẽ gặp phiền toái lớn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng Trương Thành Nam sẽ không quá mạo hiểm, bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, gây chuyện lớn rồi thì không ai làm ăn được nữa.
Tổ Tông im lặng rất lâu, anh nhìn chằm chằm chiếc bóng trải trên mặt đất: “Đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
Hai Sói nói không có gì quá đáng ngại, chỉ cần giữ chặt anh ta là xong.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tổ Tông phất tay cho anh ta lui xuống, ôm lấy tôi tiếp đón đám người tản ra từ bốn phía, sau cùng là Trương Thành Nam, anh ta vì cố tình đợi Tổ Tông tới nên mới luôn nhẫn nại ở tiệc xã giao này, anh ta muốn giành phần thắng chính nghĩa về mình, dáng vẻ hung hăng hơn rất nhiều, kiêu ngạo cau mày, đấm một đấm tới, liếc nhìn Tổ Tông đang chầm chậm bước tới, thốt lên một câu: "Viện trưởng Thẩm, sao người anh tràn đầy sát khí thế này."
Tổ Tông kéo cà vạt, khẽ cười: “Ông chủ Trương tính thời gian chuẩn quá. Để chiến thắng tôi được một nửa, anh phí không ít công sức nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương Thành Nam lắc nhẹ chiếc ly để cao, rượu trắng trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn trần: “Viện trưởng Thẩm là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp, hai bên chúng ta tốt xấu gì cũng đều như gặp nước, lại còn giấu cả tôi. Tôi đã từng có thể thắng cả ông trời, nhưng rồi cũng chỉ có thể thắng anh được một nửa."
Anh ta giơ tay vỗ vào vai Tổ Tông: "Anh như vậy là đang trở nên tự kiêu đấy."
Động tác anh ta nhẹ nhàng vô cùng, Tổ Tông đen mặt gạt tay anh ta đi: “Ông chủ Trương cũng là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp, tôi chỉ cách đám hàng kia có vài bước, anh lại vẫn có thể bình tĩnh, tôi phục anh lắm."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương Thành Nam nhàn nhã thưởng thức rượu, cứ như dù cho bên ngoài có thay đổi tới nghiêng trời lật đất cũng không liên quan tới anh ta: “Người quyền cao chức trọng ở Đông Bắc đúng là khó hiểu, giọng điệu còn nặng nề hơn mấy người ở thủ đô, tôi là kẻ cục mịch, không hiểu thâm ý của viện trưởng Thẩm."
Một người đưa rượu tới, Tổ Tông không nhận, anh nói đầy vẻ sâu xa: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương Thành Nam cười vài tiếng: "Tôi đây đành rửa mắt chờ mong.”
Tiệc rượu bắt đầu sau vũ hội, vừa mới bắt đầu không bao lâu, Tổ Tông nhận một cuộc điện thoại, đối phương rất vội, anh bảo tôi đừng đi đâu chờ anh, anh lập tức quay lại ngay.
Tôi vốn định đi theo nhưng anh không có ý đưa tôi theo, tôi cũng không cưỡng cầu, đứng ở bên cạnh xem những các cặp đôi cả trai lẫn gái khiêu vũ, khi âm nhạc lên cao trào, không biết vì sao, toàn bộ đèn đóm chợt vụt tắt, cả vũ hội tối đen, các cô gái cất tiếng thét chói tai che lấp tiếng ca nhạc, bốn phương tám hướng đều hỗn loạn, tôi lui ra phía sau vài bước, thân mình đụng phải cửa sổ, duỗi tay muốn nhấc rèm ngọc lên để tìm ánh sáng, lại bị một người xa lạ vây hãm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi chưa kịp hét lên, đối phương đã nhét một miếng bánh ga tô vào miệng tôi chặn tiếng lại.
Là hương vị hoa quế hạt mè tôi thích ăn nhất, đến Tổ Tông cũng chẳng biết tôi thích ăn cái này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi ngây người trong giây lát, mùi thuốc lá thanh mát xâm nhập vào mũi tôi, đi tới lá phổi, ở cổ xuất hiện một nụ hôn nóng bỏng, cùng lúc này ánh đèn vũ hội lại sáng lên.
Người chủ trì nói to: "Các vị, vừa rồi mạch điện bị cháy, chúng tôi đã sửa gấp, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Đám phụ nữ tức giận bất mãn, trách móc khách sạn, người đàn ông chỉ cười cho qua chuyện, bên ngoài lại ồn ào như ban đầu, ly rượu trên tay tôi cũng đã bị rơi mất ở trên nền đất tầng mười hai.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tay một người đàn ông ấy ôm lấy lưng tôi, bàn tay to lớn thô ráp đặt trên da thịt thôi, vừa ngứa vừa nóng, hơi giống một ngọn đuốc, tôi muốn tránh, anh ta lại mím môi chạm vào sống lưng mẫn cảm của tôi, hơi thở nóng bỏng di chuyển xuống dưới, tôi biết là anh ta, ngoài anh ta ra chẳng ai có gan lớn dám ôm lấy tình nhân của Tổ Tông thế này, nghĩ tới hận thù giữa bọn họ, tôi gắng sức thoát ra, anh ta ngay lập tức nhắc nhở: “Ngoài cửa sổ có rất nhiều người đấy."
Tôi nghe ra ý cảnh cáo, ngay lập tức không dám động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi như một món đồ chơi, run rẩy trong tay anh ta.
Tôi cứng ngắc ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh ta, gò má Trương Thành Nam bị ánh đèn phủ lấy, lúc sáng lúc tối, trông tuấn tú nhưng lại có vẻ không đứng đắn.
Một tay khác của anh ta bưng ly rượu, một tay lại sờ soạng mỗi một chỗ trên người tôi, tay anh ta vuốt ve từ cột sống cho tới phần eo, men theo tà váy mà sờ vào trong đùi, cơ thể nhỏ bé của tôi nhanh chóng run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên tay anh ta có dầu, ẩm ướt lành lạnh, dưới sự trêu ghẹo của anh ta, lại thêm cảm giác nóng bỏng, bỗng nhiên tôi rất muốn làm chuyện đó.
Giọng nói của tôi mềm nhũn không giống bản thân: "Anh bôi cái gì cho tôi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cả người anh ta ghé sát tôi, đặc biệt là bên dưới: “Nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của cô Trình, những người phụ nữ khác bỗng trở nền nhạt nhòa. Bọn họ không đeo ngọc trai, cũng không có mùi hương như cô, cô có biết cô quyến rũ thế nào không?"
Anh ta còn chưa dứt lời, tôi đã cảm thấy giữa hai chân có vật lạ, tôi kinh hoảng, đang muốn gạt ra, ngón giữa của anh ta càng tiến vào sâu hơn, đúng lúc sắc mặt hoảng loạn của tôi trở nên trắng bệch.
“Đoán xem tôi để cái gì vào?" Tôi nào có hứng đoán, tôi chỉ muốn anh ta bỏ tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta vén mái tóc dài của tôi hất ra sau lưng: “Là nhẫn của tôi.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, trong lúc xe chạy, anh ta có đeo một chiếc nhẫn ngọc, chiều rộng khoảng 3cm, ngọc Hòa Điền màu xanh trắng, hoa văn thúy trúc cực kì tinh xảo, nhẫn rất ít thấy, điêu khắc hoa văn còn khan hiếm hơn, dựa vào tên tuổi Trương Thành Nam, sợ là mọi người đều biết anh ta có món đồ chơi này, bây giờ lại trong nơi riêng tư của tôi, tôi không dám nghĩ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô Trình nợ tôi một nửa lần, mãi mà không trả, tôi chỉ đành phải tới tận cửa đòi.
Tôi vặn vẹo xương hông, muốn bài tiết cái nhẫn đó ra, nhưng nó vẫn ở trong đó, chết cũng không thấy động đậy.
Hai cánh môi của Trương Thành Nam ngậm lấy vành tai tôi, mút nhẹ vành tai, mờ ám thấp giọng nói: “Chỉ có tôi mới lấy ra được, dùng cách mà cô rất thoải mái đi, không cần phẫu thuật, cũng không bị ai biết."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta nói rồi khép hai chân tôi lại, tôi cảm nhận được rõ rệt, cái nhẫn kia vào lại vào sâu thêm rồi.
Tôi giơ tay tát anh ta, mà anh ta còn nhanh hơn tôi, một tay đè tôi lại, nụ cười trên mặt không dứt, nhưng đáy mắt lại xuất hiện sự lạnh lẽo: “Cô Trình, nếu cái tát này tát đi, cô đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tôi bị anh ta kích động đến phát tức: "Đồ khốn nạn.”
Anh ta không để bụng, vuốt ve ngón tay trắng nõn của tôi, ậm ừ một tiếng: "Còn gì nữa không?"
"Anh vô liêm sỉ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta nói tôi biết, cũng nói điều tôi không biết.
"Đồ xấu xa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta ngẩn người ra: “Tính ra đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy.”
Người qua người lại bên ngoài cửa sổ, bóng tối từng lớp xuất hiện, anh ta như một con rết, vô số cái chân đầy nọc độc, làm mất đi toàn bộ lý trí của tôi, anh ta kéo lấy tôi, ngã vào lòng anh ta, anh ta dùng sức hôn lên gò mà của tôi khi không chịu thỏa hiệp mà cúi đầu, dừng lại giữa mùi hương son phấn: “Vũ hội kết thúc thì tới chỗ tôi, xe của tôi đợi ở cửa sau. Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, tắm rửa nửa tiếng, người mà không thấy xuất hiện, cái nhẫn kia tôi đích thân tới đòi Thẩm Hạo Hiên.”
Trương Thành Nam buông tôi ra, giúp tôi sửa sang lại quần áo tới một tia nếp gấp cũng không còn, hoàn toàn không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, anh ta nâng cằm tôi lên, từng chút một lau đi son môi của tôi, lực rất nhẹ, nhưng lại thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi, khiến tôi thấp thỏm lo lắng theo hành động của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, ánh mây hồng lững thững trôi trên bầu trời: “Ánh trăng đẹp thật, buổi tối có cô càng đẹp hơn."Cập nhật truyện nhanh nhất trên truyen 88. net