Tổ Tông vừa mới nói xong, càng giống như khiêu khích, bên trong khoang thuyền gần như yên tĩnh, hai tốp tay sai không tiếng động đối lập, ẩn núp trong bóng tối tàn sát, không chừng một mũi nhọn rời đi, thừa dịp không kịp phòng bị liền một kích một đao ngay cổ.
Tim tôi như bị một bàn tay nóng bỏng giữ chặt khó khăn thở dốc, tôi hoảng loạn lại theo bản năng nhìn về phía Trương Thành Nam, phản ứng của anh ta so với bất kì ai ở đây càng bình tĩnh, anh ta thờ ơ di chuyển ngọc trên ngón tay, tựa hồ kết quả này đã sớm trong dự tính của anh ta. "Sao vậy, kiểm soát trưởng Thẩm không phải đang đùa đó chứ, anh xem hồi sinh số bảy là tình thế bắt buộc sao?" "Tất nhiên, có ai ở Đông Bắc không nghĩ nếm thử một chút chén canh trong tay ông chủ Trương. “Trương Thành Nam khó chịu cười khẽ, cửa sổ lùa vào gió đêm, lướt qua mặt anh ta, bóng cây lay động, lốm đốm trên sống mũi anh ta “Kiểm soát trưởng Thẩm nặng lời rồi, Bạch đạo đều là thiên hạ của nhà họ Thẩm, tôi hiện tại không thể ở lại làm ăn, không thể sống qua ngày, khó khăn không có ở con đường thanh nhã. “Tôi không nhìn thấy rõ mặt của Tổ Tông, anh né người đưa lưng về phía tôi, có lẽ vô tình tôi cảm thấy anh đang khủng hoảng, cả người anh tản mát ra sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng cười: “Ông chủ Trương không muốn làm tôi cũng muốn làm.
Ngón tay Trương Thành Nam dừng lại động tác, anh ta đem bấm ngón tay đi khớp xương bên trong đẩy một cái, anh cười như không cười ngẩng đầu, đáy mắt anh ta lại cao thầm khó lường: "Kiểm soát trưởng Thẩm là thật lòng muốn trao đổi sao?”
Tổ Tông phủi bụi nơi cổ áo “Ông chủ Trương, tôi cũng không tới không
Trương Thành Nam sửa lại một chút tay áo, đáy mắt màu hổ phách trong ánh trăng sáng lóe lên ánh sáng rung động lòng người “Hồi sinh bảy ngày điều kiện là một chiếc thuyền, cộng thêm bên trong thuyền là toàn bộ hàng hóa, trao đổi Trình Bảo Ái, tôi đồng ý. “
Đầu óc tôi ầm một tiếng, trong khoảnh khắc như trời đất sụp đổ, giống như một trận gió lốc, một cơn sóng thần, chỗ nó đi qua, mọi thứ bị lật tung lên, không có một ngọn cỏ.
Tổ Tông cười nhạt hỏi đúng không “Ông chủ Trương coi trọng đàn bà của tôi, cũng làm tôi không tiện cự tuyệt được. “
Trương Thành Nam đoạn rớt tro thuốc lá, vẻ mặt anh ta kiêu căng: "Kiểm soát trưởng Thẩm không quý trọng còn không bằng tôi tới nhận lấy. Mùi vị của tình ái, ăn ngon ăn nhiều, khó khăn có muốn ăn hay không. “
Khuôn mặt Tổ Tông một tất một bại trận trước quân địch “Ăn ngon không?”
Trương Thành Nam giống như hồi tưởng về mùi vị, lại liếm liếm môi nói “Có chút không thể một lời nói hết. “
Quần áo của tôi ở nơi này một lát đã bị mồ hôi hoàn toàn thấm ướt, tôi lại không dám động, không dám lên tiếng, giống như con rối gỗ không biết tức giận, đang đau khổ trên đầu ngọn lửa. "Ông chủ Trương là đàn ông, dám cùng tôi trắng trợn cướp phụ nữ, ngay cả đường lui của chính mình cũng không giữ, điểm này tôi thật khâm phục. “Tổ Tông vừa nói xong liền xoay chuyển ánh mắt, bất chợt nhìn về phía tôi, tôi không muốn hiểu dụng ý trong ánh mắt anh, có lẽ không hề đơn giản, tôi lại làm như không thấy, tất nhiên tôi làm anh giận, cuộc sống lại lâm vào hỗn loạn, chung quy cũng phải trải qua, trước mắt tôi lại không có sức lực chống lại, chỉ có phụ thuộc vào đàn ông.
Tôi cắn rằng, bằng vào sự hiểu biết của tôi đối với Tổ Tông, trong chuyện này, tôi nói ông chủ Trương thấy tôi đáng giá sao.
Anh ta có nhiều thích thú quan sát tôi, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kiên định chắc chắn, giống như đồ sắc bén mọc đầy góc nhọn, hận không thể đâm thủng từng khối thịt trên cơ thể tôi, dừng lại ở nơi sâu nhất. "Không có gì không đáng giá, lại quý trọng, chỉ cần cô đồng ý, tôi nhất định sẽ đổi. “Ngực tôi đập kịch liệt phập phồng, hết thảy tất cả chuyện tối nay, mỗi một chuyện phát sinh cũng đều vượt qua dự liệu của tôi, thậm chí đi ngược với kế hoạch của tôi, tôi không có cách nào nằm trong tay, rốt cuộc là ai nằm ai trong tay ai, tôi cũng không phân biệt rõ.
Tay tôi đang xuôi bên người không dấu vết năm chặt, âm người nhà họ Thẩm ở bên hông “Giá trị hồi sinh bảy ngày, tôi so sánh tới thì không bằng. “
Anh ta tắt tàn thuốc, tiện tay ném tàn thuốc xuống mặt biển “Để không phải bồi thường, tôi quyết định. Tôi cho là có giá trị, bình thường tôi cũng nhận. “
Sắc mặt Tổ Tông trầm xuống, như thể một đám mây tích đen, khuôn mặt bị nghiền mát không thể nhận ra, Trương Thành Nam kéo đứt cà vạt, anh ta cởi ra nút cài cần cổ, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo “Điều kiện tôi hứa hẹn, kiểm soát trưởng Thẩm tùy tiện nói, nhưng nói trước tuyệt đối không được đổi ý. “
Cổ họng tôi như nghẹt thở, tôi không biết lúc này mình đang sợ cái gì, lại đang mong chờ điều gì, vô số ưu tư quấn quít ở lồng ngực, thắt chặt thở không nổi.
Tôi không nhớ rõ đã căm ghét, hận Trương Thành Nam là ở khi nào lúc trước, nhưng hiện tại tôi chắc chắn bây giờ lại không còn lại chút gì.
Anh ta cầm một cái búa, mở ra núi sâu bị tôi đóng chặt.
Anh ta cầm một quả kim châm, đâm qua túi hơi hận thù của tôi.
Tổ Tông chớp mắt không nói, anh vuốt ve ngón tay cái, anh quan sát xem Trương Thành Nam lời nói có mấy phần thật giả, ngược lại Tiến Bình hoảng sợ, không có kiên nhẫn trước “Anh Nam. Anh không thể đồng ý. Nếu không đắc tội quá nhiều người, Thẩm Hạo
Hiện có bản lĩnh thu tóm hồi sinh bảy ngày bán, anh ta là muốn đẩy anh tới vũng nước tranh chấp, chờ cơ hội siết cổ anh. “
Anh ta chỉ tay sai xếp hàng ở mũi thuyền “Các anh em cùng anh liều mạng nhiều năm, chiếm được Hắc Long Giang, đá ngã Kiều Thành Tứ, độc bá một vùng, lại có thể tiếp tục được đông ba tỉnh, bắt đầu nâng đường ngồi, Thẩm Hạo Hiên đưa đàn bà của anh ta tới, đây không phải là mưu kế sao? Một khi anh nhận, chúng ta bị diệt ngay.
Tiến Bình hung dữ nhìn tôi “Gái điểm này, tôi đã sớm nói cô ta không thể giữ, anh không phép tôi giết cô ta, nhưng sau cùng, cô ta sẽ làm anh thua tất cả, chuyện tình cảm, ngay cả anh cũng không thể khống chế được. “
Trương Thành Nam không nói tiếng nào, Tiến Bình thấy khuyên không có kết quả, dưới tình thế cấp bách anh ta lấy súng lục ra nhằm ngay Tổ Tổng, ngay lúc đó, tay sai của Hai Sói cũng không cam chịu yếu thế, cũng rút súng lục đối lập, khoang thuyền vừa mới bình phục tiếng kêu sợ hãi bây giờ lại tràn đầy khoang thuyền.
Tổ Tông cũng không để ý đến cây súng lục đen thui kia, anh không chút nào lo lắng an nguy của chính mình, rõ ràng anh giống như đang đánh cờ, sinh tử trên, ai cũng ai chạm không thể, anh mặt mũi hung ác nhìn Trương Thành Nam “Ông chủ Trương xác thật đủ thành ý, không tiếc bỏ vốn đầu tư. Hồi sinh bảy ngày, ông chủ Trương còn chịu được sao?”
Trương Thành Nam chân mày nhuốm lên một mạt cười trên nỗi đau của người khác "Kiểm soát trưởng Thẩm tại sao lại quên, Gia Cát Lượng một người lên kế bỏ trống thành, cửa thành lầu còn có hai người lính ngụy trang trợ uy, tôi độc tài hồi sinh bảy ngày liền không cần an bài một ít súng bù nhìn cản trở sao? Bạch đạo một ngày có Thẩm Quốc Minh, anh không xập được, ở trong mắt kiểm soát trưởng Thẩm tôi là như thể dễ dàng rớt đài sao.
Con người Tổ Tông rụt một cái, anh như bừng tỉnh hiểu ra, anh chợt tùy ý cười to "Hóa ra ông chủ Trương còn giữ lại cho chính mình một lá bài. "
Anh nhìn về phía tôi đưa tay ra, tôi chần chừ mấy giây, ngần ngại không quả quyết đi tới, đặt tay lên bàn tay Tổ Tông, anh nắn bóp bàn tay tôi "Đáng tiếc phụ nữ này của tôi, tôi còn không muốn cho. Ông chủ Trương còn có những thành ý khác sao. Ba ngày tới, anh đưa ra yêu cầu, đủ trọng lượng, tôi sẽ tự đem cô ấy đến chỗ của anh.