**********
Tôi cảm nhận được mắt cá chân bị một đôi tay thô ráp nóng bỏng nắm lấy, kéo tôi từ đầu giường đến cuối giường, hoa mắt chóng mặt một hồi, tôi rơi vào một lồng ngực rộng rãi, rất dày, rất nóng, tim đập mãnh liệt xúi giục, tôi đang buồn ngủ mắt nhắm mắt mở nửa tình nửa mơ, hơi thờ Trương Thành Nam lúc này tùy ý chiếm lấy tôi.
Những nụ hôn như mưa rơi dày đặc xuống cổ và trái tai, trêu chọc cực kỳ thành thạo, dùng sức đặc biệt dịu dàng, sự dịu dàng đó làm tôi trầm luận, sa đọa, khiến tôi trong phút chốc hốt hoàng, nên quên mất anh ta nguy hiểm, xảo quyệt và giả dối biết bao nhiêu.
Tôi lắc lư lên xuống trong bàn tay anh ta, như bèo trôi không trong lượng, như sương thu bụi mù, tùy ý anh ta nắm vuốt, anh ta gấp gáp không chờ được ném chặn chất trên giường xuống đất, dùng răng cần tôi, môi cũng quấy rầy không tha, anh ta điên cuồng kích thích tôi, khiến tôi không kịp trở tay, không thể chethân.
Tôi hoảng sợ bịt miệng anh ta lại, lui ra một khoảng, ngửi mùi trên áo anh ta: "Anh uống rượu sao?"
Giọng anh ta vô cùng khăn khăn: "Không nhiều lắm, nửa chai thôi"
Anh ta hoàn toàn không mặc gì kéo tôi qua, sự tiếp xúc kin kế bộc lộ ham muốn dồi dào của anh ta, khi tôi nhận ra tay Trương Thành Nam đang đưa thẳng vào và bắt đầu thăm dò trong váy ngủ của tôi, khi sắp mất kiểm soát đến nơi, đột nhiên tôi sinh ra kháng cự không giải thích được, kháng cự lại một sự thật tàn nhẫn mà tôi vừa nhận ra, tôi không thể tỏ ra thân mật được với anh ta.
Tôi không dám mở tầm mặt nạ của anh ta ra, và đặt cược xem anh ta có phải là ác quỷ mà tôi căm ghét không.
Sự xuất hiện của anh ta, sự cám dỗ của anh ta, sự chiếm hữu của anh ta, có lẽ ban đầu tràn đầy mưu tỉnh, là ván cờ vô cùng tinh vi do anh ta sắp đặt.
Tôi đã từng cho rằng, quân cờ cũng có thể tự trở mình, một người chơi cờ dù có mạnh đến đâu cũng không thể đảm bảo không có lòng cảm thông trắc ẩn đối với quân cờ chơi đã lâu, buông ra, nhìn cô ấy chém giết, nhìn cô ấy liều mạng, nhìn cô ấy làng tháng.Tôi đã sai rồi.
Nếu Trường Thành Nam là người lương thiện, anh ta sớm đã biển thành đống xương rồi.
Tôi từ thế bị động chuyển sang chủ động, cười lên hồng anh ta, nâng mặt anh ta nhìn sắt lại gần từ trên cao, xé chiếc cà vạt vướng víu trên người, vuốt ve lộn xộn sau lưng anh ta, tôi giống như một người đàn bà phỏng túng đàn bà khát khao khoái cảm, giống như một người phụ nữ góa chồng bị lạnh nhạt quả lâu, giải phóng toàn bộ khát tình.
Nhiệt độ cơ thể của anh ta càng lúc càng cao, sắp cao lên đến cực hạn, đột nhiên tôi phát hiện có vẻ chơi với lửa có ngày chết cháy, anh ta làm sao không nhận ra cảnh tượng vô cùng thể thảm trong phòng khách, bảo mẫu cũng sẽ không nói dối, chẳng qua anh ta chỉ muốn thăm dò thử xem những tai nạn và rắc rối trong phòng tôi chính xác là do cái gì, và liên quan đến anh ta ở mức độ nào, chúng tôi đều ngầm hiểu, trong lòng mỗi người đều có ý xấu.
Ngực tôi đột nhiên có cảm giác đau nhói, không nhịn được kêu lên sợ hãi, Trương Thành Nam thở dốc ngắng đầu lên, ngọn lửa màu vàng nhạt chiều một tia sáng tĩnh mịch len lỏi qua cánh cửa, mờ ảo không rõ, ánh sáng ngược chiếu vào gương mặt anh ta, khuôn mặt anh ta càng rõ ràng hơn, có thể tôi cũng càng trởnên cứng ngắc.
Vào một đêm yên tĩnh như vậy, ngửi thấy trong không khi một chút lạnh nhạt và xơ xác tiêu điều không giống bình thường, chỉ xét trong nữ giới kỹ năng diễn xuất của tôi tự đánh giá là không thể chê vào đâu được, nhưng Trương Thành Nam lại hơn hẳn, nếu so sảnh thi chung quy vẫn kém hơn một chút, đặc biệt là anh ta đeo khóa thắt lưng bên hông, truyền đến cảm giác lạnh lẽo, kề sát bụng dưới trần trụi của tôi, đâm vào nơi riêng tư mềm mại, tôi đột nhiên run lên, lý trí trồng rỗng đã quay lại, trong vô thức kẹp chặt tay anh ta.
Khóe miệng anh ta nở nụ cười, thái độ hứng thú không rõ, dội một chậu nước lạnh vào không khí có vẻ nồng nhiệt mờ ám: “Sao vậy?"
Tôi liếm đôi môi đỏ mọng, tay ôm quanh cổ anh ta không chịu buông ra, ngồi vững trong lòng anh ta, cũng đè lại xâm lược của anh ta: "Gì mà sao vậy? Tôi vẫn không thể chủ động một lần sao?"
Trương Thành Nam hơi ngửa ra sau, xuyên qua ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt tôi, nụ cười càng sâu thêm, nhưng chỉ trôi qua vẻn vẹn vài giây, lập tức nhanh chóng thu lại nụ cười, giọng điệu cũng lập tức trở nên u ám hơn vài phần: "Có chỗ nào chủ động, em không muốn trốn tránh, em muốn dừng lại, đúngkhông?"
Anh ta ôm tôi và dừng tất cả động tác lại, đôi mắt không có một gợn sóng tựa như một mũi tên sắc bén, đánh bại ngụy trang và miễn cưỡng của tôi.
Tôi lại không thể chống đỡ được nữa, tôi không thể giả vờ, không thể không để ý nỗi sợ hãi, nghi ngờ và căm ghét của tôi đối với anh ta, không thể phối hợp làm xong một cuộc hoan ái mà không có chút sơ hở nào, cơ thể tôi sụp đổ trong nháy mắt, yếu ớt vô cùng và ngôi giữa hai chân anh ta: “Anh đã giấu tôi những gi?"
Tôi hỏi xong một câu này, thì hoàn toàn không nhịn nổi, tay phải nắm chặt cổ áo anh ta, tôi cảm thấy quả sụp đổ và run rẩy, đầu ngón tay liên tục ma sát lên xương quai xanh và yết hầu anh ta, tạo ra vệt máu nhỏ dài. “Em đang làm gì, em không nên làm vậy!”
Tôi dùng sức lắc mạnh, xô đẩy anh ta: "Trương Thành Nam, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào khó gần và độc ác như anh"
Tôi chưa từng thất thổ đến mức độ như vậy, tôi biết rõ bản thân không có tư cách nói nằng hành động bừa bãi, chinh phục Trương Thành Nam rõ ràng tráingược với chính phục tổ tiên, điều mà Trương Thành Nam cần không phải là một cơ thể mềm mại mê hoặc và phù hợp, mà là chủ nhân của cơ thể này, có không biết bao nhiêu tư bản tổng hợp muốn lấy được anh ta,
Chương 176: Tổng cổ Trình Bào Ái
Khi chúng tôi đến quán Carmen, tên thủ lĩnh đàn em của Tổng Nam đang kinh cần đứng đợi bên ngoài thang máy. Anh ta nói vài câu khách sáo rồi dẫn thắng chúng tôi vào phòng riêng. Trăm nghe không bằng một thấy, ông trùm xã hội đen của Hồng Kông quả thực rất chi là gian xào, không phải là vẻ bề ngoài, mà là bản chất bên trong của ông ta. Đuôi mày khoé mắt của ông ta lộ vẻ từng trải, là con người rất biết cách tính toán. Tổng Nam là một người đàn ông có đôi mắt sắc bén, kết hợp với hai bộ râu, khiến vẻ ngoài càng thêm ma mãnh. Ông ta đang ngồi trên ghế sô pha ôm một cô gái trẻ mặc váy da bảo. Ảnh đèn thoắt ẩn thoắt hắt lên cổ áo đang mở rộng của ông ta, có thể thấy một túm lông trên ngực ông.
Khi nhìn thấy Trương Thành Nam đến, ông ta lập tức đứng dậy. Hai người họ bắt tay nhau. Ông ta cười nhe răng làm lộ hàm răng mạ vàng lấp lánh, tuy trồng thật giàu có xa hoa nhưng lại đánh mất đi ít nhiều phong độ. "Ông chủ Trương, anh bản thật đấy nhỉ. Tôi hẹnanh đi uống rượu cũng phải gửi thiệp trước ba ngày. V chỉ để gặp mặt anh một lần, chuyến bay về Hồng Kông của tôi còn phải hoãn lại một tuần " “Bọn đàn em của tôi không hiểu chuyện. Nếu sau này ông chủ Tổng tới biệt thự của tôi, đích thân tôi sẽ tới đón"
Tổng Nam cười lớn: "Tới nhà người khác làm phiên, tôi là người không biết điều đến thế sao?"
Tôi cùng Trương Thành Nam đi đến ghế số phá đối diện ngồi xuống và nghe họ bàn bạc với nhau. Tông Nam từ đầu đến cuối luôn nói về tình hình ở Hong Kong, tỏ rõ sự khó khăn của anh ta và quyền hạn độc đoán của đồn cảnh sát, càng nói càng có vẻ không đúng cho lắm, trong lời nói có ý rút lui, bầu không khí cũng không rõ vì sao mà trở nên đông đặc.
Tổng Nam rất giỏi trong việc quan sát và nhìn sắc mặt người khác, thấy Trương Thành Nam tỏ vẻ mặc kệ ông ta liền quay sang chiến thuật công kích. Ông nháy mắt với cô gái trẻ trong góc, cô gái cầm ly rượu ngoại chủ động đến ngồi cạnh Trương Thành Nam. Thân thể cô mềm oặt như không xương, cô ta vặn vẹo rúc vào vai hắn, giây phút đầu của cô ta sắp gối lên, anh ta liền tránh ra, cô gái buộc phải dừng lại.
Trương Thành Nam cười như không cười quét mắtnhìn Tổng Nam, người đang xem cảnh này một cách chăm chủ: "Ông chủ Tổng nên biết mục đích cuộc hẹn của tôi. Tôi chưa bao giờ có hứng thú với việc tán tỉnh phụ nữ. Chưa kể
Anh khoác vai tôi, hôn mạnh vào má tôi: "Người yêu của tôi, hũ giảm số một Đông Bắc, có thể thủng lỗ và nhấn chìm tôi trong đó."
Tôi nhịn cười, nhéo mạnh vào xương sườn của anh ta. Trương Thành Nam đã quen thờ ở với gái mại dâm ở Carmen. Long Giang, thành phố anh ta hay lui tới, tôi biết hầu hết những nơi ở đó. Danh tiếng của anh ta vô cùng tốt, không hề động đến nhậu nhẹt, dù không thể từ chối uống được anh ta cũng nghĩ ra cách để thoát thật ra chính là không để lộ một chút sơ hở nào đề bị người khác bắt thóp, người đẹp chẳng phải là quả b hẹn giờ sao, anh ta dày công tìm cách lợi dụng phụ nữ, bản thân cũng tự hiểu rõ rằng không thể tự dưng mà bất ngờ thất bại được.
Tổng Nam chắp tay trước ngực tỏ ý xin lỗi: "Hóa ra là hiểu lầm. Ông chủ Trương, người yêu của anh tỉnh tình thật là tốt, vừa vào phòng đã bày ra vẻ mặt đó. Tôi còn tưởng rằng cô ấy là trợ thủ đắc lực mới được đào tạo của anh."
Ông ta mò tay ra đằng sau vỗ mạnh vào mông giải nhà mình, ghé sát tại cô ta nói một câu ngắn gọn, côgái liên củi xuống nhặt chiếc vali đặt dưới chân bàn cả phê, đẩy từ góc bên kia của cô ta đến chỗ này. Động tác này chỉ cần không vụng về thì không cần phải nói nhiều lời nữa.
Trường Thành Nam thân nhiên quẹt một que diêm, chậm điều xì gà hít một hơi lớn, Tổng Hoa Sơ xoa xoa tay, có chút ngập ngừng, do dự nói: "Ông chủ Trương tôi hẹn gặp anh không có chuyện gì khác cả. Tôi thành thật xin lỗi. Tuy làm ăn không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, tôi xin được đưa anh gấp đôi tiên vi phạm hợp đồng, hãy xem như đó là một chút thành ý của tôi. Tôi luôn rất vui vì được hợp tác cùng anh ngần ấy năm. Tuy vậy quỹ đạo của thế giới này thay đổi đột ngột quả, tôi cũng là vì mất cảnh giác nên không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách dứt ra để ngăn chặn tổn thất mà thôi, hi vọng ông chủ Trương rộng lòng lượng thứ cho tôi.
Trương Thành Nam nhíu mày, toát ra vẻ vô cùng lạnh lẽo: “Ông chủ Tổng, 500g hàng tôi cung cấp không thiếu một gr nào. Ông kinh doanh kiểu thế này là muốn phá vỡ danh tiếng rồi." “Ông chủ Trương, người khôn không nói chuyện mập mở, tôi hà tất phải vạch trần nội tình vụ này chứ? Đông Bắc bây giờ không còn là Đông Bắc trước đây nữa rồi. Mười năm trước, hay chỉ nói hai năm trướcthôi, bên chính nghĩa đều là những tên cán bá, Máy đứa đàn em của chúng tôi đã bị súng bắn chết từng phát một. Cục công an thành phố vừa nhìn thấy Lâm Hào Kiện liền cúi rạp người xuống. Rắc rối lớn như vậy, ông chủ Trương không cần thiết phải ra mặt đầu. Vài tên đường chủ là đủ quét sạch nghìn tên địch rồi."
Tổng Hoa Sơ ném mạnh ly rượu xuống, trong lúc rượu trong lỵ chảy ra lênh láng, anh ta đột nhiên nghiêng người làm cho mấy giọt rượu bắn vào ngực anh, dọc theo túm lông trên ngực chảy xuống, trồng man dại đến mức khiến người khác buồn nôn: "Bây giờ thì sao? Ông chủ Trương có dám bảo đảm một00% hàng giao đến an toàn không sứt mẻ gì không? Ba tỉnh miền Đông Bắc sấm dậy trong một đêm, trứng chim nở ra Thẩm Hạo Hiện. Hơn nửa cái đất Hồng Kông này, ông chủ Trương không hiểu rõ, còn tôi thì là người ở đây, biết rõ từng chuyện một. Anh và tôi lặn lộn cùng nhau hai năm, đối phó với vô số các tên quan chức, anh đầu với tên công tố Thầm này liệu có nắm chắc phần thắng không?"
Trương Thành Nam im lặng búng nửa mẩu tàn thuốc xuống đất, các đường nét của anh ta ẩn trong bóng tối, toát ra vẻ lạnh lùng hiểm ác không nói nên lời. "Chỉ nói riêng về Thầm Hạo Hiên, tôi chắc chắn nắm chắc hắn ta trong tay. Sếp Tổng không biết tìnhhình bên trong vùng Đông Bắc rối. Quân đội và chính phủ bây giờ đều tham gia vào vòng xoáy này, không chỉ mình tôi mà dù là ai thì cũng không dễ dàng gi "Đúng là như vậy." Tống Nam đẩy ly rượu còn chưa chạm vào của Trương Thành Nam lại gần một chút rồi nâng ly của mình lên. "Ông chủ Trương, thời thể sinh ra anh hùng. Chúng ta không cạnh tranh nổi với thời đại, vậy tại sao không cúi đầu và thỏa hiệp cá chứ. Lùi một bước, bảo vệ bản thân trước đã. Tiền bạc là vô tận, còn mạng thì phải giữ lấy mà dùng."
Trương Thành Nam dán mắt vào nước rượu đang tròng trành trong lỵ, anh bật ra một tiếng cười nhạo bảng, bỏ lại Tổng Nam trong phòng riêng, ngay đến cả một giọt rượu cũng chưa động tới.
Buổi gặp mặt bỏ về giữa chừng tối nay khiến tôi linh cảm rằng Phục Hưng số 7 như một quân bài quan trọng cho sự thống trị của Trương Thành Nam ở vùng Đông Bắc, cho thấy một đà sa sút đáng kể chỉ sau vài ngày thành công trong thể cờ vây hãm của bên chính nghĩa. Anh ta đã đặt cược đúng, anh ta rất nhìn xa trông rộng, nhắm đúng vào tàu vận chuyển hàng buôn lâu lớn nhất Đông Nam Á, ông trùm xã hội đen nào cũng muốn chiếm lấy, chỉ là không đủ khả năng mà thôi. Tuy nhiên sơ suất của hắn nằm ở chỗ là để tên cảnh sát cam đấu ở Đông Bắc nhân cơ hội tích cựchành động, nổi trắng ra là, vào thời điểm cực thịnh nhất của một người, cũng là lúc mà người ấy kiêu ngạo nhất, chặt gãy đôi cánh và bịt kín từng lỗi thoát của người ấy, đối với Trương Thành Nam mà nói chính là một thảm hoạ. Bên chính nghĩa thu lợi đều đặn không có thua lỗ, hiển nhiên sẽ thừa thắng mà xông lên.
Nửa đêm tôi trở về nhà, theo anh ta vào phòng làm việc, Tiến Bình xé cà vạt, diễn tiết đánh sầm vào cửa. "Mười năm trước, Tổng Nam làm đường chủ cho Lê Nam Trung. Anh Nam kiểm kẹp Kiều Thành Tử ở hậu trường Long Giang, ở giữa kiểm soát ông ta. Lúc đó nhờ có chúng ta hỗ trợ Tổng Nam hạ bệ Lê Nam Trung, lão ta mới mang nổi cái danh ông trùm Đào Hồng Kông, thế mà bây giờ lại trở mặt tỏ vẻ không quen biết rồi? Nghe nói bên chính nghĩa muốn gây khó dễ cho anh, mông còn không thèm lau liền chạy rồi?"
Trương Thành Nam thong dong rót đẩy tách trà, ấm trà để quá lâu, nước đều đã nguội cả, vị trà chan chát, anh ta cau mày nuốt xuống chạy đi chờ tôi trồng. "Chim khôn chọn cây mà đậu, ông ta không sai. Liên được thuyền rồi đến tôi còn muốn phủi tay, ông ta không chạy mà đợi tôi cùng nhau gặp hoạn chắc?"
Tiến Bình hết cách nói rằng hàng hóa ở Hồng Kông không thể vận chuyển ra ngoài và bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy trở về. Số lượng 500g hàng là rấtlớn và không có cách nào để tiêu hủy chúng. Rất có thể viện kiểm sát và cục công an thành phố sẽ mắc được địa chỉ nhà kho dưới lòng đất, bất cứ hành động ngu ngốc nào cũng không được cho phép.
Trương Thành Nam ôm tôi, để tôi ngồi ở trên đời anh ta: "Trần Trang đâu?"
Tiến Bình nói: "Ở phòng bên cạnh."
Trong phòng làm việc im lặng tuyệt đối, Tiến Bình hiểu ra liền ra ngoài. Hai ba phút sau, Trần Trang bước vào cửa.
Trong ảnh đèn mờ ảo, tư thế thân mật của chúng tôi dịu dàng mà mờ ám, còn cô ta thì bình tĩnh không liếc lấy một ánh mắt, đứng trong tia sáng cách đó năm mét, gọi một tiếng anh Nam.
Tôi về oải đứng dậy khỏi vòng tay của Trương Thành Nam, phùi các nếp nhăn do bị đè lên mà tạo thành trên váy: "Cô Trần có việc cần, tôi không làm phiền nữa."
Tôi chống mông lên khuỷu tay của Trương Thành Nam một cách hết sức phỏng túng, vẻ mặt đong đầy tình yêu, nói với giọng điệu trìu mến: "Hôm nay anh không được thoải mái, ông chủ Trương, anh ở lại phòng làm việc ngủ vậy nhé, nếu anh không nhịn dudc..."Tôi cười nhẹ uốn éo mông. "Làm phiền cô Trần vất và hộ tôi một đêm nhép
Rốt cuộc là vì bằng mặt không bằng lòng, tôi chỉ cần khiêu khích vài câu đã có thể gây ra chiến tranh lớn. Sắc mặt Trận Trang chợt tái mét, đây là một sự s nhục lớn, tôi coi cô ta như một cỗ máy để người đàn ông của mình phát tiết dục vọng. Cô ta có giữ về bình tĩnh, còn Trương Thành Nam cũng chẳng nhiều lời. Tôi cũng biết điểm dừng, nói xong liền vêng vào nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc.
Tôi bước đi lào đảo, cố tình đóng cửa phòng ngủ thật mạnh, làm đèn chùm trên hành lang suýt rơi ra, rồi rồn rén quay trở lại phòng làm việc, cửa sổ đóng lại làm bốn bức tường có vẻ rất trống trải, ngoại trừ tiếng vọng khi nói chuyện của Trần Trang vang lên. Tiếng cô ta nói chuyện giống như tiếng lật sách vậy, vô cùng chói tai khó chịu. “Ông Cửu và cô Cửu đều chấp nhận làm hoà với bên chính nghĩa. Toàn bộ tỉnh Ninh khiết và tình Cát Lâm ở thành phố Song Yên, chúng ta không thể chính phục, và chúng ta không thể tiêu hao năng lượng của mình lúc này. Dù sao thì ông Cửu cũng là ông trùm của Ninh khiết, có nền tảng vững chắc và thừa can đảm. Sợ rằng, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất thể chủ động ở địa bản này."Trường Thành Nam mở ngăn kéo lấy ra một ngọn nền và một chiếc bật lửa. Cả hai hoà tan vào nhau. Anh ta nhìn chằm chấm một lúc, nhắc kéo lên và nghịch bắc nến đang cháy một lúc. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, phản chiếu gương mặt bình tĩnh của anh ta. Ảnh nền màu đỏ sặc sở nhảy nhót, càn rỡ như muốn nuốt chứng lấy mọi thứ. Anh ta suy tư hồi lâu rồi mới khế giọng ra lệnh cho Trần Trang tiếp tục nói. "Anh Nam, cho tới bây giờ chỉ cách duy nhất đó là khôi phục quyền kiểm soát chợ đen ma túy trên đảo Hồng Kông, thuận tiện ngăn cản băng đảng của Thẩm Hạo Hiến hoạt động, chỉ cần chiếm được bất kỳ phần nào của Cửu Long hoặc Tân Giới thì Phục Hưng số 7 sẽ nằm trong tay chúng ta. Lúc ấy chẳng lẽ còn sợ rằng không lấy lại được Ninh khiết sao?"
Sự im lặng của Trương Thành Nam khiến Trấn Trang không thể hiểu được ý định của anh ta. Cô ta vừa nói vừa thăm dò: "Tông Nam không phải là con đường duy nhất. Tôi đã dò hỏi được gốc gác của Cô Nhuận Lương rồi. Gia đình họ ba đời làm quan ở Đông Bắc. Cha của Cổ Nhuận Lương với Tư lệnh cũ quân khu tỉnh có quan hệ vô cùng tốt, ông ta lại còn cấp hàm rất cao, chỉ cần Thẩm Hạo Hiện đáp ứng yêu cầu của Cô Nhuận Lương, tôi nghĩ xác suất thuyết phục được anh là là 80%khi Trấn Trang nói đến đây, giọng nói đã cực kì bé "Có Nhuận Lương là một tên háo sắc. Ba lá bài hàng đầu ở Đông Bắc, con có không còn, Kiểu Mỹ hình như cũng đã ở ẩn rồi."
Tim chùng xuống, tôi siết chặt lấy tay nắm cửa.
Sau khi dây dẫn của bắc nến hoàn toàn bị cắt đứt, Trường Thành Nam ném cho Trấn Trang một ánh nhìn sắc bén: “Ý của cô là gì?"
Trần Trang nói: "Ý tôi là, mọi thứ là vì Anh Nam, vì an nguy của anh và sự thành công và thuận lợi trong việc kinh doanh của chúng ta, những thứ khác không quan trọng. Một số hy sinh tưởng như rất đau đớn, nhưng giá trị mà nó mang lại thì rất lớn, đến độ không thể cân đo đong đếm được "
Trương Thành Nam đột nhiên giơ tay ngắt lời cô ta, anh ta hơi nghiêng người về phía sau, tựa vào lưng ghế, thần sắc nhàn nhã mà lười biếng, lặp lại: "Ba là bài đứng đầu ba miền vùng Đông Bắc là những ai?"
Trần Trang không nói một lời, cô ta biết rằng Trương Thành Nam chắc chắn đã nghe nói về những người nổi tiếng và quyền lực ở vùng Đông Bắc. Danh tiếng của họ nổi như cồn, không ai là không biết.
Cô ta quyết tâm nhìn anh ta, một lúc lâu, người đàn ông ngồi bên cửa sổ cất lên tiếng cười cho giêu:"Có Nhuận Lưởng muốn, phải không?”
Trần Trung nói phải
Trường Thành Nam lật mạnh đồng tài liệu đặt trên bàn làm việc, tuy rằng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng lừa giận bộc phát trong con người lại bùng cháy mạnh liệt, động tác quét qua càng thêm nhanh chóng, động tác lật ngược bất ngờ khiến Trấn Trang sợ đến cứng đờ người. "Gu của Cổ Nhuận Lương cũng được đấy nhỉ."
Anh ta chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua góc bàn sơn một lớp sơn màu lam sẫm, tiến về phía Trần Trang đang có chút hoảng hốt, khóe miệng nở nụ cười, ngón tay nâng cắm cô lên: "Gấp đến vậy sao?"
Trần Trang không có sức phản kháng, thuận theo động tác của anh ta ngẩng đầu lên, Trương Thành Nam nhìn trái nhìn phải cô ta một lượt, có lẽ Trần Trang chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh ta sắc bén đến thế này, cào xé lên da thịt cô, giống như bị thép sắc xuyên qua, đau không ra đau ngửa không ra ngứa, cảm giác ấy hành hạ thân thể cô từ trong ra ngoài. "Nếu Cổ Nhuận Lương muốn chơi người phụ nữ đó, anh ta đã sớm chơi cô ta vài năm trước rồi. Tại sao phải đợi đến bây giờ cơ chứ..."
Anh ta dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt cô ta.Tôi không biết anh tà mạnh tay cỡ nào, nhưng phản ứng của Trấn Trang rất đau đớn. Khi anh ta đưa tay bóp lấy mặt Trần Trang, khuôn mặt của cô ta co quắp lại đến nỗi không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa. Mặt cô ta tím bầm lên. "Cô muốn mượn tay Cổ Nhuận Lương để làm tôi tổng cổ Trình Bảo Ái, còn anh ta có thể giúp tôi giành lại thị trường chợ đen ở Hồng Kông thì lúc đó cũng chẳng quan trọng nữa rồi, bởi vì tôi sẽ không chấp nhận một người phụ nữ từng bị những chàm qua ở bên cạnh mình, đúng không?"