**********
Là tổ tông.
Anh mặc đồng phục màu xanh đen của Kiểm sát trường, bóng lưng thật rộng, thẳng tắp và to lớn. Cho đến từng tuổi này, anh vẫn chưa từng đối mặt với cuộc sống mỏi mệt, không biết làm thế nào, anh vẫn luôn kiêu ngạo và anh dũng, tinh thần phần chấn tràn đầy khí phách, luôn luôn tỏa sáng, ngay cả khi ở trong biển người rộng lớn tôi cũng có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của anh, vẫn cảm thấy được anh nơi anh đang đứng.
Trong lúc hoảng sợ, mấy cái móng tay nhọn bấm chặt vào mái chèo, cơn đau lập tức truyền đến, tôi có thể nhìn thấy quân hàm màu xám bạc ở trên vai, sau giờ trưa, ánh nắng chiều ấm áp, đẹp đã khiến cho nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp đến nỗi không thể xâm phạm.
Tôi loáng thoáng nhớ đến tay mình đã vuốt ve bộ đồng phục đó của anh không biết bao nhiêu lần mở một cái đến ở gần cửa sổ để ủi tay áo và ngực áothỉnh thoảng anh còn ôm tôi từ phía sau, anh nói anh ấy chỉ mặc nó khi tôi đã đi xong.
Lúc đó tôi vừa đánh bại Kiều Oanh, dường như đã giành được anh hoàn toàn, mỗi một centimet da thịt, mỗi hơi thở của anh đều thuộc về tôi, tôi nhìn vào gương phát hiện ra Trình Bảo Ái lúc đó chính là lúc rạng rỡ nhất trong hai mươi năm qua.
Cô vui vẻ giống như đang ở trong một hũ mật, nuốt trọn thạch tín do kẻ quyền thế ban tặng mà không hề do dự.
Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, anh không thực hiện lời hứa của mình, tôi cũng không thể nào đánh vào ngực anh được nữa. "Mấy hàng hóa ông giao cho tôi đều thuận lợi cập cảng, mấy sòng bài lớn đều rất hàng lòng, chất lượng sản phẩm không hề thua kém so với bên Trương Thành Nam cung cấp. Ba đợt hàng đầu tiên vô cùng quan trọng, chất lượng phải ổn định để mở rộng thị trường, Kiểm sát trưởng Thẩm à, thị trường Hồng Kông vô cùng béo bở, anh nhất định phải giúp đỡ"
Giám đốc tự mình dẫn đường, dẫn đoàn người quẹo vào con đường nhỏ quanh co, Tổ Tông không biết vì sao lại đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn chính xác về phía ở chó nước mà tôi đang ẩn nấp,hô hấp của tôi như ngừng lại, tôi theo bản năng giờ mái chèo lên cho trán, nhưng để ngang thì lỗ cắm, để thẳng đứng thì lại lộ hai mái.
Rõ ràng Tổ Tông đã phát hiện ra bóng người đang âm thẩm nằm bất động ở chỗ khóm hoa cúc mọc um tùm kia là tôi. Anh dẫn dắt cảnh sát lăn lộn ở bạch đạo cho nên năng lực phản trinh sát vô cùng nhạy cảm, dừng nói là ở nơi đồi núi trống trãi như thế này, cho dù là trong đám đông người thì khứu giác của anh cũng rất kinh khủng.
Nếu né tránh ngược lại sẽ làm cho anh hoài nghi, cho nên tôi dứt khoát buông mái chèo trong tay ra, hít một hơi thật sâu, thoải mái nhìn về phía anh, chúng tôi cách nhau khoảng trăm mét, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể nhận ra đường nét của nhau, nhưng không nhìn thấy được rung động trong ánh mắt, càng không thể chạm tới, không thể lưu luyến, đáy lòng cứ quẩn quanh cảm giác như bị thiêu đốt tận xương.
Anh ấy nhìn tôi chẳm chằm hơn mười giây, thời gian im lặng trôi qua không khiến tôi day dứt, thay vào đó là một cái liếc mắt đưa tình lúc sắp dời đi, thật có ý tử, quay đi quay lại.
Vương Lắm mặc quần áo thường đang nhiệt tình nói chuyện, nhưng lại phát hiện Tổ Tông không có đitheo mình, ông cau mày nhìn xem bốn phía: "Kiểm sát trưởng Thẩm, có gì không ổn sao?"
Tổ tông vô cùng bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Có một đóa hoa mai đỏ nở rộ ở giữa hồ, chỉ liếc mắt nhìn thôi mà đã bị nó mê hoặc"
Sắc đẹp mà đàn ông thích thì phần lớn đều liên quan tới sắc đẹp của phụ nữ, Vương Lâm cũng muốn nhìn một chút coi đóa hoa mai ở đẳng kia có gì mà lại hấp dẫn sự chú ý của Tổ Tông, nhưng người cao lớn ở phía sau đã đi về phía trước. “Pha trà nhanh lên một chút, tôi khát nước"
Câu nói này cũng đã dời đi sự chú ý của Vương Lầm, ông ta vội vàng đổi theo: "Nhà bếp đang nấu ăn, Kiểm sát trưởng Thẩm thích trà Bích Loa Xuân cho nên tôi đã chọn loại cao cấp nhất, mùi vị sẽ khác một chút"
Bọn họ không có vào trong rừng cây rậm rạp. Khi tôi nhận ra Tổ Tông càng lúc càng đi xa rồi biến thành một điểm nhỏ thì chiếc thuyền nhỏ này đã dừng lại từ lâu tạo nên những gợn sóng lăn tăn lấp lánh ở giữa hồ rồi dừng lại và biến mất.
Tôi lại chèo thuyền lần nữa, tôi bởi được vài mét thì nghe thấy âm thanh của đàn tỳ bà vang lên, tôi sắp đến được bờ nên nhìn thấy rất rõ ràng. Hơi nước củatrà bắc lên nghi ngút, Vương Lân lại lên tiếng: "Có bao nhiều hàng hóa, nhiều quá thì bắn nước, anh cứ yên tâm, Hồng Kông, Cửu Long và Tân Giới, ban ngày đo phó văn phòng cảnh sát quyết định, ban đêm thì do Vương Lắm tôi quyết định cuối cùng. Trong hai mươi bốn giờ, cả Hồng Kông đều là địa bàn của tôi
Tổ Tông bưng cái ly kể vào chóp mũi, ngửi thấy hương trả một cách thích thú: "Phó cục trưởng Vương một tay che trời, lại đồng ý hợp tác với Đông Bắc, thì đúng là tôi may mắn. Nhưng mà tôi rất tò mò, hàng hóa mà Trương Thành Nam bán ngoại trừ đi qua cảng Victoria của Hồng Kông thì vẫn còn con đường khác sao?" "Một nửa Cảng Hồng Kông thuộc quyền quản lý của phó lực lượng cảnh sát. Bán đảo Cửu Long cũng nằm trong khu vực này. Singapore đã ký hợp đồng với một số bến tàu trên đảo Hồng Kông, còn mấy thương nhân người Đông Lâm đã thuê hai bên tàu. Nếu Trương Thành Nam qua được qua khu cảng tiếp giáp với đảo Hồng Kông, vậy thì không dễ làm ăn rồi."
Tổ Tông nheo mắt, đầu lưỡi nhè ra một mảnh nhỏ vụn lá trả: “Suy nghĩ tất cả biện pháp ngăn cản Trường Thành Nam mở rộng thể lực ở Hồng Kông, nếu không thì trong tương lai Hồng Kông chính là con đường lui của anh, một khi anh ta được nhập quốc tịch thì theonhư tình hình ở Đông Bắc hiện này thì sẽ không làm gì được anh ta."
Vương Lầm rất khó xử, ông ta cố gắng một lúc nhưng cũng không nói gì, Tổ Tông hỏi ông ta có rắc rối gì không. “Trương Thành Nam rất có năng lực, đừng nói là quốc tịch của Hồng Kông, cho dù là quốc tịch của Singapore thì anh ta cũng đã có rồi. Kể từ năm 2002, đã có rất nhiều người thuế tư nhân ở Hong Kong. Ông chủ ở phía sau những nơi này cũng là một ẩn số. Nói tóm lại thì Trương Thành Nam có phải ông chủ phía sau mấy chỗ đó hay không chúng ta còn chưa biết."
Tổ Tông hơi quay sang một bên, mở miệng nói một rất câu dài nhưng tiếc là chiếc rèm đã che mất. Núi non và nước chảy cuồn cuộn đã lấn át hoàn toàn giọng nói của anh. Giữa núi sông đều là tiếng đàn du dương, khi thì nhẹ nhàng khi thì mạnh mẽ, ngạc nhiên với hoa mai, ngạc nhiên với hồ nước và ngạc nhiên với những đám mây trắng.
Tôi leo lên bờ, người phục vụ đúng lúc đang cầm một bình nước lọc định mang ra giữa hồ, anh ta thấy tôi ở chỗ này giãy giụa cho nên sợ hãi đến rung lên, nhanh chóng giúp tôi một tay, kéo tôi đến chỗ sườn núi an toàn trên cao, tôi phải vật áo dính nước củamình hỏi: mờ bên là cái gì vậy?"
Người phục vụ nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ "Là phòng nhạc, đặc biệt chỉ dành cho khách nam
Tôi thờ ừ: “Anh tìm lý do giúp tôi nghe bọn họ nói gì một chút được không, nhất hai hai người ngồi ở hướng tây nam và hướng đông nam đó."
Nếu như có thể sắp xếp người của mình thì tôi cũng không muốn dính dáng đến những người xa là không biết rõ lai lịch này, nhưng lại không được, quá nguy hiểm. Nếu để đàn em giả dạng thành người phục vụ thì sẽ làm họ nghi ngờ nhiều hơn.
Người phục vụ bất ngờ một chút, do dự mấy giây: “Cô Trình, cô có lẽ cũng đã thấy, đứng đầu nhóm người đó Kiểm sát trưởng Thầm, bọn họ không giàu thì cũng sang, sợ rằng không đồng ý.
Ta không đợi anh ta nói xong, ngón trò và ngón giữa kẹp một xấp tiền giấy, nhét vào trong túi đồng phục của anh ta: "Anh làm việc cho tôi thì đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô, nhưng không làm cũng không sao.
Tôi ẩn ý sâu xa nhìn bản tên của anh ta: "Làm việc qua ngày để nuôi sống gia đình đúng là không dễ, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lênTiền bạc có thể điều khiển ma quỷ thì đừng nói đến con người ai cũng có lòng tham, dưới sự dụ dỗ cùng uy hiếp, người phục vụ cách một lớp vải xem thử độ dày của xấp tiền, hạ quyết tâm cắn rằng nói: “Tôi sẽ cố hết sức, cô chờ một chút."
Anh ta buông bình nước xuống, lon ton từ bên trái hòn non bộ tiền đến gần, vừa tới cửa thì có hai trợ lý đang đứng, người phục vụ tưởng rằng sẽ bị chặn đường, tự dừng lại khoảng ba mươi giây, kết quả là trợ lý không hề động đậy, chỉ là khuôn mặt vẫn không có biểu cảm già, nhìn chăm chú vào không khí.
Người phục vụ không dám chậm trễ dù chỉ một phút, vén rèm bước vào bên trong, anh ta nhìn lướt qua cô gái đang đàn rồi nói cái gì đó, bốn người đàn ông ngồi bên bàn trà không chút nghi ngờ, họ vẫn đang tập trung vào công việc, tôi biết là thành công rồi. Ít ra tiền cũng không bị mất trắng, còn việc có thể nghe ngóng được bao nhiêu tin túc thì phải xem ý trời rồi.
Tôi cố nén hoảng sợ và tìm một chiếc cọc gỗ vuông sạch sẽ và ngồi xuống, giấu mình sau một cây thông tươi tốt. Sau bảy tám phút, người phục vụ bước ra khỏi phòng nhạc và quay lại một cách trật tự, "Cô Trình, thanh tra thành phố và văn phòng thành phố đã tăng cường một trăm chín mươi cànhsát. Họ đang đóng gắn trên đường quốc lộ ở vùng ngoại ô Tây Bắc. Hai ngày nữa họ sẽ truy bắt hàng hóa"
Tôi trợn to hai mắt: "Chính xác là ngày mốt sao?".
Về nghiêm túc của tôi khiến anh ta giật mình, anh ta gật đầu chắc chắn: "Chắc chắn. Kiểm sát trưởng
Thẩm đã nói hai lần."
Trái tim treo cổ họng của tôi đột nhiên đảo lộn: "Hai lån?"
Bất kể chuyện gì đi nữa thì Tổ Tông không thích lập đi lập lại mãi một chuyện, anh nói với Vương Lẫm như vậy để làm gì? Chuyện tốt thì không để cùng lúc, quả thật dư thừa.
Chẳng lẽ Tổ Tông để phòng tôi cho nên tung ra tin thất thiệt?
Tôi suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra, chuyện tới bây giờ rồi cũng bất chấp, chữa ngựa chết thành ngựa sống, tôi ôm vai cảm thấy vô ích, nếu như không làm xong chuyện này thì sẽ không có cách nào sinh sống ở trong sào huyệt của Trương Thành Nam, Trần Trang là có thể hại chết tôi, Tổ Tông đang bận nói chuyện với Vương Lầm về việc hợp tác với mấy bên tàu ở Hong Kong, không thể rời đi trong một thời gian phạm vi an toàn là hôm nay và ngày mai.Tôi rời khỏi quân trà, chạy về biệt thự, người có hành tung bí ẩn Trần Trang lại ngồi trên ghế salon từ sớm để chờ tôi về, cô t mở một chai rượu vang đỏ năm 82 ra, phong cách như uống như bình thường, cái bộ dáng của tôi do với cô ta thì giống như một ngoài ngoài, tôi dựa vào lan can cửa, dáng vẻ quyến rũ mở miệng chế nhạo nói: "Cô Trần ở đây nghiện rồi sao? Không ngại gian khổ tóm lấy Cổ Nhuận