Anh ta nhận ra tôi đã chịu ngồi yên hơn trong lòng anh ta, bàn tay chẳng mấy khi dịu dàng nay lại bất ngờ dịu dàng lau nước mắt còn đọng ở khoé mi tôi, vừa buồn cười vừa bất lực: "Em khóc cái gì hả
Mỗi mấp máy chữ gì đó không rõ, viền mắt ắng ằng ánh nước, tôi mới dừng khóc mà chuẩn bị có dấu hiệu khóc lại. Ngón trò anh ta chạm vào môi tôi, anh ta nghiêm giọng hơn: "Không thích em khóc.
Tôi nắc cục, những giọt nước mắt lúc nóng lúc lạnh cứ rơi xuống tay anh ta. Anh ta bất lực trước tôi, bàn tay đỡ cả cắm tôi để tất cả những giọt nước mắt không rơi vào lòng bàn tay anh ta. "Tôi chưa từng nghĩ tôi và Hạo Hiện sẽ đến nước
Chia tay trong mắt người ngoài, cắt đứt có chết này" cũng không quay lại. Anh gây xích mích lạnh lùng, tôi phản bội không do du. Một năm mười tháng, đoàn tuyệt tình nghĩa, yẾU hãn hóa thành hư vô.
Đã từng yêu à?
Một người phụ nữ có thể bàng quan, mơ màng trước tất cả mọi thứ, chỉ có mỗi và vào chữ tình là mong muốn có một cái kết trọn vẹn.
Tôi sống đi chết lại không cay được miệng Tổ
Tông.
Câu thích vô giá chưa từng bao hàm lợi ích có lẽ là chút thật lòng dành cho tôi. “Muốn quay lại à"
Tôi không trả lời, suýt thì cắn bật máu lưỡi. Hơi thở nóng hồi của Trương Thành Nam phả vào cổ tôi hoà cùng trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực: “Anh ta có gì tốt."
Lưỡi anh ta ngậm tại tôi, câu sau nặng nề hơn câu trước biển thành những đòn giáng mạnh vào trái tim: “Em muốn gì tôi cho em được không."
Trần tôi gục trong cổ áo anh thút thít không trả lời. “Em nói tôi sẽ cho em tất cả”
Anh ta siết vòng ôm như muốn hoà tôi vào xương tuỷ anh ta,
Phật nói cầu Nói Hà hai đầu Nam Bắc có bản bắt canh chua ngọt đẳng cay, linh hồn phiếu đăng trên đường Hoàng Tuyên kiểu gì cũng phải uống một bát.
Chua ngọt là lạnh, đắng cay là nóng, nửa ngọt nửa đẳng nóng lạnh thế nào lòng người tự biết,
Tôi từng hỏi anh ta liệu anh ta có giết tôi nếu có ngày đứng trước quân đội không.
Trương Thành Nam bảo rằng anh ta sẽ không bao giờ giết tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, tôi sở mỗi một nếp nhăn của anh: “Anh ấy không cần tôi nữa."
Tôi nghẹn ngào nói từng câu từng chữ: “Tôi không còn giá trị lợi dụng trong cuộc chiến của các anh nữa rồi.
Anh ta im lặng. “Tôi biết anh ấy là người thế nào, dù đã là đồ bỏ đi cũng sẽ không đưa cho kẻ khác. Anh thả tôi về đi Trương Thành Nam, nhân lúc còn chưa muộn."
Tôi rệu rã gục trong lòng anh ta mà không biết cái chích nhói đau trong lòng đến từ đầu. Lồng ngực rung rung của anh ta trả lời tiếng tim đập của tôi, tiếng trái tim của cả hai như đang hoà chung nhịp đập
Anh ta vén mái tóc dài tán loạn ra sau mang tài: "Đàn ông càng thông minh càng thích thừa trên người phụ nữ. Tôi chưa thua bao giờ, tôi cũng muốn thử nấm mùi xem sao
Tảng đã đè nặng trái tim bằng vụn vỡ hoá thành bụi lấp lánh say mê lòng người bay khắp trời.
Tôi siết vạt áo anh ta cười rộ, những giọt nước mắt lần dài vừa nóng hồi lại cũng xót xa ướt đẫm cả bộ ngực rắn rỏi của một con người phong trần.
Tôi ngước nhìn anh ta như con gà còi ngước nhìn con hồ ly nghìn năm: “Ông chủ Trương thua đừng khóc nhè nhé." cười rất điển tra hông hề xấu chút nào: "Không đầu.
Tôi không buồn đôi co với anh ta, tôi cũng lật người nằm gối lên chân anh ta, nghịch thắt lưng của anh ta: "Không được hận tôi."
Anh ta cúi xuống ngậm chiếc lá khô không biết rơi trên mái tóc từ khi nào: "Mất tất cả chẳng phải vẫn còn ema
Xe đi qua cánh rừng yên ắng hoang vu, giọng anh như có tiếng vang vọng khắp thế gian, có muốn trồn cũng không thoát khỏi anh được. "Bé Năm, tôi có em là đủ rồi."
Xe chạy một lúc và dừng ở ngoài một lò mổ đã dừng hoạt động. Có mọc kín sân, xung quanh tối om giống như một cái hang động không có sự sống.
Tiền Bình gọi điện thoại, chẳng mấy chốc của cuốn được kéo lên từ bên trong, Có mấy tên giang hồ nhìn trái ngó phải, chắc chắn không có ai mai phục mới đón chúng tôi vào.
Tôi vỡ lẽ, bảo sao mà cảnh sát lật tung Long Giang không thấy một ai, chó nghiệp vụ và trinh sát cùng xuất trận nhưng luôn thất bại. Hoá ra cái lò mổ bình thường nhuốm máu động vật khắp nơi này lại ẩn giấu một cái hố đen không thấy ánh mặt trời.
Đầu gấu đi trước dẫn đường thẳng xuống lòng đất, rẽ nhiều khúc quanh rắc rối mà mãi vẫn không thấy điểm dừng. Xuống ngày càng sâu càng rợn người, tưởng xung quanh như được đắp từ băng tuyết, nhiệt độ hạ mấy độ làm buốt hết não.
Mở cánh cửa sắt đầu tiên, sắt rì va chạm tạo ra âm thành kít chói tai. Đầu gấu đứng dàn hàng hai bên đồng loạt củi người, trăm miệng cùng hộ anh Nam làm tôi tính cả người.
Ánh sáng và bóng tối quyện vào nhau lúc ẩn lúc hiện trong hành lang dài. Đi tiếp thêm mấy chục bước là chiếc cửa số hai. Và rồi một căn cứ máy trăm mét rộng rãi đáp thắng vào mắt tôi. Cảm giác rộng rãi bất ngờ đập thẳng vào mặt làm tôi không thể nào tưởng tượng được công trình khủng có này lại được xây dựng chui ở một nơi mà thán không biết quỷ không hay đến tận giờ vẫn không bại lộ, đó quả là kỳ tích có một không hai,
Tiến Bình không biết ý định đến đây lần này của Trường Thành Nam, anh ta chỉ biết theo sau bấm nút đóng trên đầu cọc gỗ. Bức tường trước mặt dịch chuyển ẩm ẩm sang bên cạnh. Cái cọc gỗ bị bấm đó không hề nổi bật, nó chỉ như một cái cột bằng đá vẫn hay được trang trí ở trong các khách sạn, chẳng ngờ đó lại là cơ quan bí mật. Cọc gỗ chui xuống đất và bức tưởng cũng mở hẳn. Một căn phòng mấy chục mét vuông chứa mười tám chiếc rương sắt chồng thành hai tầng ngay ngắn ở góc tường. Chiếc khoả lập phương vàng sáng rực niêm phong nắp rương tạo ra ánh sáng le lói ở trong không gian tối.
Tiến Binh sai vệ sĩ cầm đèn đi theo: "Tắt đèn pin đi, chậm nền lên
Do tầng hầm chuyên chứa virgin và súng đạn dễ bắt lửa nên bình thường có thể không bật điện vậy sẽ không bật điện. Ánh sáng được sử dụng chỉ có đèn pin và nến. Vệ sĩ quẹt que diêm, ánh nến đung đưa được chụp bầu thuỷ tinh, bỗng chốc căn phòng sáng trưng.
Hình thủ của những chiếc hòm làm tôi cứ thấy quen quen sao sao đó như thể tôi đã nhìn thấy ở đầu đó rồi. Tiến Bình rất nhanh nhạy, anh ta cảm hai cái lên: “Anh Nam? Xem xét đi xem xét lại ra bé không tin được: "Đây là đơn hàng của lão Q
Tôi nghe mà trợn mắt, từng rương hàng ăn khớp theo ký ức của tôi như sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Tôi còn ngạc nhiên hơn cả Tiến Bình. Tình hình nguy hiểm khó mua bán như hiện giờ đến cả tâm phúc thân thiết nhất bên cạnh anh ta cũng không rõ, thế mà Trương Thanh Nam vẫn treo đầu dê bán thịt chó lừa lọc được, vậy thì lão Q sẽ thế nào? Xét thấy anh ta và Tổ Tông nỗi tranh giành từng tấc đất một ở nhà kho, rõ ràng anh ta tưởng rằng đơn súng ống nhận về là hàng đổi thật.
Trương Thành Nam thong dong bình tĩnh không có biểu cảm gì trên khuôn mặt. Ngón tay thon dài lướt qua mỗi một khẩu súng và rương sắt ngay gần kề: “Tôi mai Phục Hưng số 7 cập bến làm một phát súng khai vị vỗ về cảnh sát. Tôi và lão Q đã cùng bước trên một sợi dây rồi. Cuộc chiến trực diện này chỉ được phép thành công không được phép thất bại. Nếu không không chỉ các cậu mà cả tôi cũng không sống nổi. Để ý kỹ tình hình Vân Nam, chỉ cần hàng bên đó vào càng đều phải kiểm tra nghiêm ngặt như nhau, trước sau gì anh ta cũng đội cái mũ phải chết lên đầu tôi. Thảm Hạo Hiện tảm được đơn súng ống nước Đức môn phòng cao, khi đó sẽ đặc chỉ vành vào. Sau anh ta có điều tra ra thì lúc đó Phục Hưng số 7 đã hoàn tất, có chết cũng không nhận."
Tiền Bình thưa rõ.
Biểu cảm khiếp sợ trên khuôn mặt Tiến Binh vẫn còn nguyên. Cuộc mua bán này vô cùng mạo hiểm, có thể gọi là chơi một vố liều chết. Một khi đã cất bước chân sẽ chẳng vạch rõ thắng thua. Người thắng được người người ca ngợi, kẻ thua dù thất bại nhưng vẫn vinh quang. Tôi ngạc nhiên trước một Trương Thành Nam lật ngược cả bàn cờ đã bị quân trắng chiếu tưởng, vì thật sự là anh ta vẫn luôn ở trong thể hiểm suốt cả bàn cờ mà.
Anh ta thông minh mưu mô khó lường từng nói rằng chỉ có anh ta và Quan Lập Thành chiến thắng vua một cõi Đông Bắc. Trong khi ưu thế của anh ta là không phải dè chừng bất cứ cái gì. Anh ta là thổ phi chém giết là chuyện thường, rất hiếm khi có tình thể xấu cho anh. Còn Quan Lập Thành mạnh ở quyền lực trong quân đội và vừa hay cũng dập chết tình thể xấu của anh ta. Thân phận Tham mưu trưởng trong bộ quân phục làm anh ta thua trong những cuồng quay thể tiên anh ta đành phải lũng đoạn trong âm thầm.
Chiều tối hôm sau Tiến Bình qua biệt thự đơn Trương Thành Nam đến câu lạc bộ Hoàng Thành, ông Q và Thẩm Hạo Hiền cũng vừa mới tan tiệc
Tôi ngồi bên cạnh anh ta đọc cuốn sách tuyển tập về những trận chiến của Gia Cát Lượng Phải công nhận rằng Trương Thành Nam không phải một đại ca xã hội đen dung tục. Anh ta có mưu có kế, không chiến trường nào làm anh ta đau đầu.
Ngón tay anh ta lướt qua điền cổ "Thuyền có mượn tên" hỏi: “Mượn gì?"
Tôi trả lời mượn gió đông.
Anh ta cười hỏi mượn gió đông của ai.
Tôi không hiểu ý nhìn anh ta hỏi dò. Anh ta bảo không phí gió đông của mình à.
Tôi gập sách lại đặt cắm lên vai anh ta, đôi mắt hớp hồn hỏi vặn: "Gió đông của đối thủ, sao đối thủ đổi gió cho anh được?" "Gió không đổi thể anh xoay thuyền tìm gió không được sao.
Ngoài mặt tôi vẫn bình tĩnh như không nhưng đang giật thót trong lòng, nghĩ rằng có phải anh ta đã đoán được bí mật gì đó rồi không. Anh ta nhắc cắm tôi cười mập mở, ngắm nghĩa khuôn mặt tôi một lúc lâu rồi bằng nhiên hôn tôi. Anh ta hôn mạnh và dữ dội, hôm không cho phép từ chối và cũng hơn mắt lý trí của tôi. Trong khi đang quyến luyến trao nhau nước bọt nóng bằng, bộ nào trống rỗng của tôi chợt nghe anh ta nói thảo thoảng rằng bảo tôi đợi anh ta và